Trên đường, ánh sáng vàng lại biến mất, nhưng Ngô Bình đã nhớ vị trí của nó nên đi thẳng đến đó là được.

Cuối cùng, cậu cũng đã đến được trước đài, không nhìn thấy gì trước mặt cả, mãi đến khi cậu đưa tay chạm. vào mép đài thì cái đài mới xuất hiện.

Đài cao khoảng một mét, mặt trên là hình lục giác, trên có một chiếc bình sứ màu xanh cao hơn một thước, chiếc bình khá lớn, miệng bình nhỏ, bề ngoài cái bình có hình ảnh sống động như chim, cá và côn trùng.

Ngô Bình nhìn chiếc bình sứ, đến gần nhìn kỹ hơn

vào bên trong. Nhìn thấy trong bình có hơn ba mươi quả †rứng màu xanh tím lớn hơn trứng ngỗng một chút, trên

vỏ trứng có vài phù văn màu vàng sậm, hơn nữa phù văn trên mỗi quả trứng đều khác nhau, tỏa ra khí tức đáng kinh ngạc.

“Đây là trứng gì?”, Ngô Bình tò mò cầm một quả lên, cầm lên cảm thấy khá nặng, phù văn trên vỏ trứng lần lượt sáng lên, biến thành sợi tơ quấn quanh tay cậu.

Trong đầu hắn vang lên giọng mèo đen: “Công tử, đây là trứng của Thiên Kê. Thiên Kê ăn côn trùng, hấp †hu năng lực của chúng nên mỗi con Thiên Kê đều có mấy loại thần thông thiên phú. Ăn được một quả trứng 'Thiên Kê, không chỉ là một loại thuốc bổ tuyệt vời mà còn có thể hấp thụ sức mạnh Thần Thông chứa trong trứng”.

Ngô Bình: “Thiên Kê sao? Trứng gà này lớn như vậy, còn có thể ăn à?” 

 Mèo đen: “Tôi sẵn lòng ăn thử cho công tử”.

Nghe thế Ngô Bình biết trứng này chẳng có vấn đề gì, con mèo này chỉ muốn ăn trứng.

Cậu lập tức cất cái bình đi rồi nói: “Quay về cho mày hai cái”.

Mèo đen: “Cảm ơn công tử”.

“Lạ thật, sao ở đây lại có một lọ trứng gà nhỉ?”

“Đây là những vật hiến tế. Linh Vương ở đây hẳn có thân phận cao đến mức nào, hóa thân của hắn có khả năng đang ở Thánh Cổ Đại Lục, hơn nữa rất có thể là một Thần Minh”.

: Ngô Bình ngạc nhiên: “Hắn là Thần Minh?”

“Kiểu thần này là thần của Tiên Thiên, chức vị cao hơn Thần Minh bình thường, vô cùng cổ thần”.

 Ngô Bình: “Thảo nào, chỉ là vật tế của Thánh Cổ Đại Lục sao lại chạy đến đây?”

' “Nơi này là căn nguyên của hắn, cho dù Thần Minh đó có chết, hắn vẫn có thể trùng sinh tới đây. Cho nên những thứ này là tài nguyên hắn để lại cho mình quay. trở lại”.

Ngô Bình chớp mắt: “Nói thế, nếu tôi muốn lấy đồ của hắn, rất có khả năng sẽ để lại hậu quả?” 

“Vậy thì chưa chắc. Lấy đồ ở đây có thể là thù oán, cũng có thể là thiện duyên”, mèo đen nói.

“Ý là thế nào?”, Ngô Bình không hiểu.

Mèo đen: “Công tử lấy đồ ở đây, sau này nếu có thể giúp hắn thì đó là thiện duyên. Nếu không giúp được thì là thù oán”.

Ngô Bình lập tức sử dụng bùa Cửu Cung Thiên Cơ, tính mệnh cho mình, một lúc sau mới chớp mắt nói: “Tôi lấy càng nhiều đồ ở đây thì sau này sẽ thu hoạch càng lớn, đây là sao chứ?”

Mèo đen: “Vậy công tử không cần nghĩ nhiều, có thể lấy được bao nhiêu thì lấy”.

Ngô Bình nhếch môi: “Vậy tao không khách sáo nữa".

Cậu tiếp tục tính quẻ, sau đó đi về phía bên trái vài bước, đi về phía trước vài bước, nhanh chóng thấy được cái bệ thứ hai.

Đài này rất lớn, phía trên đặt một đầu bò rất to, trên đầu bò có vảy màu xanh cực lớn, trên trán có phù văn màu trắng bí ẩn.

Có thể nhìn ra được đầu bò vẫn còn đang chảy máu, có vẻ nó bị giết chưa lâu.

Ngô Bình tò mò nhìn cái đầu bỏ còn lớn hơn cả cậu, nói: “Khí tức hung hãn quá, mèo đen, đây là thứ gì?” 

“Đây là Thanh Ngưu”, mèo đen liếc mắt đã nhận ra: “Tổ tiên của nó là thú cưỡi của Thánh Hoàng. Con thú cưỡi đó là một con trâu xanh, mặc dù sức mạnh của nó không bằng Thánh Hoàng, nhưng nó có thể chiến đấu với Cổ Thần. Nó có huyết mạch của Thanh Ngưu, hơn nữa thức tính truyền thừa của hai ba tổ tiên”.

Ngô Bình trợn to mắt: “Thanh Ngưu này có lai lịch lớn như vậy, là do ai giết thế?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play