Phượng Thất không nói gì, dứt khoát lấy ra một túi tiền bự đưa cho Ngô Bình nói: “Bên trong có hơn 500 tỷ, số dư coi như thành ý của tôi, hy vọng có thể kết bạn với cậu”.

Ngô Bình lấy túi tiền ngó một cái, sau đó cất đi nói: “Kết bạn thì thôi bỏ đi, tầm mắt của tôi không có kém như vậy, dẫn người của anh đi đi”.

Bấy giờ, Phượng Thấy mới kêu gọi bạn bè, cả đám rời khỏi hiện trường, thoáng chốc đã không còn một mống.

'Trần Mộng bước tới, liếc nhìn phía đám Phượng Thất bỏ chạy hỏi: “Anh cho rằng hắn đi rồi?”

Ngô Bình: “Có đi thật hay không thì tôi cũng chẳng quan tâm. Đi thôi, đến Thủy phủ xem thử”.

Trần Mộng lắc đầu: “Phượng Thất có thể dẫn cao thủ tới đây để trả thù anh bất cứ lúc nào, tôi kiến nghị anh lập tức rời khỏi nơi này đi”. 

Ngô Bình cười: “Nếu cô Trần lo lắng, có thể rời khỏi đây. Nếu tôi đã đến thì không thể nào bỏ qua được”.

Trần Mộng làm việc cẩn thận nên cô ta gật đầu nói: “Vậy được rồi. Nếu anh ra ngoài thì tôi chờ anh ở chỗ cũ”, cô ta nói xong bèn xoay người rời đi.

Ngô Bình đi đến hồ nước rồi nhảy vào.

Hồ nước sâu không thấy đáy, cậu lặn xuống mấy ngàn mét mới thấy một cánh cửa to lớn. Cánh cửa cao. trên trăm mét, rộng mấy chục mét, bên trong là một tâng ánh sáng tím.

Cậu vươn tay sờ lên quầng sáng, cảm giác được một lực cản cực mạnh. Vì thế, cậu lấy ra Chân Thủy, bôi bên ngoài cơ thể rồi vươn tay sờ thử.

Lần này, tay cậu lại xuyên qua được quầng sáng tím một cách dễ dàng và vói vào bên trong. Sau đó, cả người Ngô Bình cũng bước qua cánh cửa.

Ngô Bình vừa bước vào được nửa phút đã có mấy bóng người nhảy vào hồ nước đi tới trước cánh cửa. Trong số mấy người kia, có một người là Phượng Thất, bên cạnh đi theo hai người đàn ông trung niên, một người mặc áo dài xanh, một người khác mặc áo trắng để râu cá trê.

Người đàn ông áo xanh cau mày nói: “Lẽ nào cậu ta đã tiến vào Thủy phủ?”

Sắc mặt Phượng Thất hết sức khó coi nói: “Chỉ có Chân Thủy mới có thể xuyên qua cánh cửa này, lẽ nào trong tay hắn có Chân Thủy?”

Người đàn ông để râu cá trê nói: “Linh Hư công tử mời mấy người chúng ta canh giữ nơi này, giờ xảy ra chuyện như vậy, chúng ta cũng khó mà nói”.

Phượng Thất “Hừ” một tiếng: “Nói cái gì? Rõ ràng có người cướp đi Chân Thủy của hắn, muốn trách cũng trách chính hắn, liên quan gì chúng †a?”

Người đàn ông áo xanh: “Hay là chúng ta canh ngoài cửa, dù gì cậu ta cũng phải đi ra ngoài mà”.

Ánh mắt Phượng Thất sáng lên nói: “Đúng vậy, chỉ cần hẳn đi ra ngoài, chúng ta bèn cướp lấy bảo vật mà cậu ta tìm được. Đến lúc đó, tôi muốn tra tấn cậu ta ra trò! Khiến cậu ta hối hận vì đã đắc tội Phượng Thất tôi!”

Giờ đây, Ngô Bình đã đi vào một tòa cung điện to lớn. Nó cực kỳ rộng, giương mắt nhìn không tới cuối. Mặt đất là những viên gạch màu vàng, mỗi viên đều được đúc thành từ những kim loại quý hiếm! Bên trên còn điêu khắc vô số ký hiệu huyền ảo!

Xung quanh cung điện trống rỗng, tràn ngập sương mù màu tím, chỉ có thể nhìn xa hơn trăm mét, xa hơn lại mù mịt không thấy rõ.

Ngô Bình quan sát xung quanh thì cảm thấy không thể đi lung tung, bèn thi triển Cửu Cung Thiên Cơ Phù định ngăn chặn Thiên Cơ.

Nhưng mà, muốn ngăn chặn Thiên Cơ cần tiêu hao rất nhiều năng lượng. Ngô Bình không muốn tiêu hao. nhiều, bèn mượn 10 ngàn đôi tay quỷ, khiến chúng học theo cậu bấm tay niệm thần chú.

Khi 10 ngàn đôi tay quỷ kết ra dấu ấn như cậu, Cửu Cung Thiên Cơ Phù lập tức rung lên, một khí thức đảo. điên Thiên Cơ chợt phát ra. Giờ phút này, trong đầu Ngô Bình chợt xuất hiện một số tin tức.

Cậu mở mắt ra, lẩm bẩm: “Đi về bên trái 150 bước. rồi tiến về phía trước 64 bước!”

Ngô Bình nói xong bèn xoay người đi về phía bên trái 50 bước, lại quẹo phải đi 64 bước!

Trên đường đi, ngoài sương mù màu tím ra thì Ngô Bình chẳng nhìn thấy gì hết. Nhưng khi đi xong bước. cuối cùng, cậu lại nhìn thấy một cái đài tỏa ra ánh vàng nhàn nhạt.

Cậu đi về phía bên trai một bước, ánh vàng biến mất, trở về tại chỗ thì nó lại xuất hiện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play