Mạc Khinh Ngữ nói: “Được, tôi dẫn đường cho anh Ngô”.

Lúc này, Ngô Bình vung tay, huyễn trận xung quanh biến mất, ba người kia đều ngồi dưới đất, ánh mắt ngây dại. Thì ra, bọn họ ở bên trong ảo ảnh đã trải qua trăm kiếp luân hồi, mỗi một kiếp đều rất thê thảm, chuyện này khiến nội tâm bọn họ sớm đã chết lặng, tinh thần sụp đổ.

Nhìn thấy mấy người này, ánh mắt Mạc Khinh Ngữ chợt lạnh lẽo, khẽ vươn tay, một sợi tơ đỏ bay ra, chẳng mấy chốc đã xuyên qua giữa trán ba người, ba người kia chẳng kịp lên tiếng đã mất mạng tại chỗ.

Thu thập đồ vật trên người ba người họ xong, Mạc Khinh Ngữ đưa hết cho Ngô Bình.

Ngô Bình biết, Mạc Khinh Ngữ và mấy người này có ân oán với nhau, cậu cũng không nói gì, nhóm người đi về phía trước đến nơi hái Thái Âm Thảo.

Xung quanh là từng gốc cây cao đến cả trăm mét, ánh sáng trong khu rừng u ám. Mặt đất có rất nhiều nấm, còn có vô số côn trùng, rất nhiều thứ Ngô Bình cũng không nhận ra.

Vừa đi vào khu vực này, Ngô Bình đã quan sát khu vực có sức mạnh cấm ky dày đặc, khiến chân phù cấm ky trong người cậu liên tục phát sáng.

Vì thế cậu đi sang trái mấy bước, rồi lại đi sang phải một đoạn, dựa theo chân lực cấm ky trong người để phán đoán ngọn nguồn sức mạnh cấm ky. Cứ như vậy thử qua mấy lần, cậu quyết định chọn một hướng mà đi.

Lần này đi mấy trăm mét, cậu ra hiệu mấy người còn lại dừng bước, sau đó một mình đi lên. Phía trước có một cây cổ thụ khổng lồ, cây này cao cả nghìn mét, thân cây phải đến trăm người ôm mới hết. Vỏ cây đen tuyền, trơn bóng, trông như mặt ngoài nham thạch vậy.

Ngô Bình đi đến trước gốc cây, vươn tay đặt lên thân cây. Bỗng chốc, một luồng sức mạnh cấm ky dày đặc không ngừng len vào trong người cậu. Luồng sức mạnh này, lạnh lẽo cùng cực, tựa như có thể đóng băng cả thời không.

Chớp mắt, thân thể Ngô Bình đã bị lớp băng đen phong ấn, ngay cả mặt đất và không khí xung quanh cậu cũng hình thành một lực trường kỳ lạ, mọi thứ đều bị gãy khúc, biến hình.

Mấy người Mạc Khinh Ngữ ở phía xa đều kinh sợ biến sắc. “Sao vậy?” Điền Mỹ Mỹ kinh ngạc hỏi.

Mạc Khinh Ngữ nhìn Ngô Bình chằm chằm, nói: “Đây là luồng sức mạnh rất mạnh, rất nguy hiểm! Hy vọng anh ấy sẽ không có chuyện gì!”

Lúc này, Cửu Liên Đài trong Đan Điền của Ngô Bình bỗng chấn động, một luồng hơi thở kinh người bỗng tuôn ra, lập tức. khiến sức mạnh cấm ky đang tiến vào thân thể phải thần phục, ngoan ngoãn ngưng tụ xung quanh Liên Cửu Đài, sau đó lại biến thành một con mèo màu đen.

Đôi mắt mèo đen có màu lam, nó cuộn mình lại, vậy mà lại có vẻ như sợ hãi.

Hơi thở Cửu Liên Đài dân dần biến mất, mèo đen gật đầu, ngoan ngoãn dán sát người Ngô Bình, biến thành một chú mèo đeo xinh xắn trước mặt cậu, bước đi nho nhã, ngẩng đầu đầu cao ngạo.

Chỉ là, khi nó nhìn thấy Ngô Bình thì lập tức lấy lòng, đi đến cọ cọ dưới ông quần cậu.

Ngô Bắc nhíu mày, không phải là sức mạnh cấm ky sao, sao lại biến thành một con mèo rồi?

Trong đầu cậu vang lên giọng nói của Phương Lập: “Chủ nhân, đây là cấm linh! Có một vài cấm ky trong điều kiện đặc biệt sẽ chuyển hóa thành cá thể có sinh mạng, gọi là cấm linh! Uy lực của cấm linh mạnh hơn sức mạnh cấm ky bình thường, tỷ lệ hình thành cũng chỉ khoảng chừng một phần nghìn!”

Ngô Bình vươn tay ôm mèo đen lại, cảm thấy lông nó rất mịn mượt, lại mát lạnh.

Ngay lúc này, mèo đen bỗng nhìn sang bên cạnh, ở đó có một đám sương mù màu xám đang chậm rãi đến gần. Sương mù rất tĩnh lặng, không dễ phát hiện, nếu không phải do mèo. đen cử động thì Ngô Bình cũng không thể phát hiện ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play