Sắc mặt ba người kia khó coi, tu sĩ áo bào lam trầm giọng nói: “Bạn hữu đây là có ý gì? Muốn chống đối với chúng tôi?”
Ngô Bình ước lượng túi tiền, vẻ mặt u ám, nói: “Anh không nhìn thấy sao? Bây giờ tôi là vệ sĩ của cô Mạc! Các anh cút xa ngay cho tôi, nếu không đừng trách tên vệ sĩ này không khách khít”
Ba người kia tức giận, thấy rõ Ngô Bình có ý gây khó dễ bọn họ. Tu sĩ áo lam đưa tay chạm bên hông mình, nhưng tay anh vừa động thì xung quanh bỗng ầm một tiếng, ba người lập tức tiến bào ảo ảnh.
Vốn dĩ, để đảm bảo, Ngô Bình còn bố trí một huyễn trận bên trong này. Chẳng qua là, huyễn trận này phải do anh chủ động mở ra, nếu không sẽ không xuất hiện.
Ba người trong huyễn trận lập tức rơi vào ảo ảnh vô tận, từng tiếng gào thét vang ra không ngừng.
Điền Mỹ Mỹ hừ một tiếng, nói: “Sư huynh không giết bọn họ đã là từ bi rồi!"
Mạc Hàn khom lưng cúi đầu với Ngô Bình: “Cám ơn anh
Ngô”. “Không cần khách sáo, tôi thu tiền thôi”. Cậu cười nói.
Mạc Hàn trầm ngâm vài giấy, lấy ra một tiên thảo có hoa trằng, hương thơm kỳ lạ, nói: “Đây là dược quý chỉ trong cấm địa mới có, Thái Âm Thảo”.
Ngô Bình tỉnh thông luyện đan và thảo dược, cậu cầm lấy quan sát một lúc, cảm thấy trong dược này có chứa sức mạnh cấm ky mạnh mẽ, bất giác cậu lại tò mò hỏi Mạc Hàn: “Cô biết tác dụng của nó không?”
Mạc Hàn gật đầu: “Tôi mất rất nhiều năm mới tìm được một vị tiên y, ông ấy nói cho tôi biết thuốc này có thể chữa được bệnh của tôi”.
Ngô Bình nhớ lại chuyện của cô ấy, bèn hỏi: “Cô nói là, thuốc này có thể giúp cô khôi phục thân phận nữ nhi?”
“Đúng vậy, tiên y kia nói, thuốc này giúp điều trị thân thể tôi về trạng thái bình thường, để tôi khôi phục thân thể nữ nhỉ”.
Ngô Bình lắc đầu: “Tuy thuốc này có hiệu quả thần kỳ, nhưng cũng phải dùng đúng phương pháp mới được, nếu không không những không trị được bệnh, mà còn sẽ khiến cô mất mạng”.
Mạc Hàn ngây người: “Anh Ngô biết cách dùng của nó?”
Ngô Bình gật đầu: “Ngay từ lần cô lần đầu tiên, tôi đã quan sát tình hình của cô rồi. Theo tôi đoán, cô bị người ta dùng chú thuật khiến âm mạch tổn thương. Âm mạch không thông, dương mạch phát triển, từ đó dẫn đến thân thể cô dần dần có đặc thù như đàn ông”.
Lúc này Mạc Hàn như học sinh tiểu học gật đầu như gà mổ thóc, nói: “Không sai, tôi từng bị người ta dùng chú khí làm hại, từ đó về sau, thân thể tôi dần thay đổi, cuối cùng trở thành bộ dạng như bây giờ”.
“Vậy thì đúng rồi. Vấn đề của cô nằm ở kinh mạch, trị liệu phải ra tay từ đây”. Ngô Bình ra hiệu cho cô ấy ngồi xuống, sau đó lấy kim châm vàng ra chữa thương cho cô.
Từ sau khi nằm giữ rất nhiều bí lực, y thuật của Ngô Bình cũng tăng mạnh, cậu có thể dùng những tác dụng khác nhau của bí lực để trị bệnh cho bệnh nhân; cò cả luyện đan, những bí lực này cũng có thể nâng cao tỷ lệ luyện đan và phẩm chất đan dược.
Chớp mắt, Ngô Bình đã châm mười hai kim, trong mỗi một kim đều có chứa các loại bí lực. Sau đó, cậu ngắt một lá Thái Âm Thảo, vẩy nhẹ, chiếc lá bỗng biến thành màng sương mù bao phủ Mạc Hàn.
Tất cả mọi người đều nhìn chăm chăm Mạc Hàn, muốn xem xem cô ấy có thay đổi gì. Khoảng chừng ba phút sau, Mộc Hàn Cảm thấy kinh mạch thoải mái, chú lực được loại bỏ thành công. Hơn nữa, da dẻ cô ấy bắt đầu trở nên trắng mịn hơn, kết hầu chậm rãi biến mất, phần ngực bắt đầu phát triển. Mới đầu mấy người Điền Mỹ Mỹ cũng chỉ khế cười, nhưng sau đó ngực Mạc Hàn càng lúc càng căng tròn, bọn họ bất giác cũng cảm thấy ngưỡng mộ. Ngay cả Lăng Bộ Phi cũng trừng lớn mắt, thầm nói có phải hơi quá rồi không?
Toàn bộ quá trình chỉ mất nửa tiếng đồng hồ, đến khi thân thể không còn thay đổi gì nữa, Mạc Hàn đã hoàn toàn khôi phục lại thân thể nữ nhi, cô ấy mở lớn mắt kính cẩn làm lễ với Ngô Bình: “Cám ơn anh Ngôi!”
Lúc này giọng của cô ấy không còn trung tính nữa, mà là giọng nữ ngọt ngào dễ nghe.
Ngô Bình gật đầu: “Không sao là được rồi. Mạc Hàn, tiếp theo cô tính thế nào?”