Nói xong, bà ta chỉ tay vào cánh cửa gỗ, cửa gỗ trông rất cổ xưa, bề ngoài đầy dấu vết thời gian để lại.
Bà ta giải thích nói: “Đi vào cửa cổ, cậu sẽ gặp phải con rối cùng cấp đầu tiên, đánh bại được nó thì sẽ có con rối mạnh hơn xuất hiện”.
“Vậy phải đánh đến lúc nào?”, Ngô Bình hỏi.
Người phụ nữ trung niên nói: “Không có điểm dừng, đánh mãi đến khi thua hoặc bỏ cuộc thì dừng”.
“Điểm số tính thế nào?”, Ngô Bình hỏi.
Người phụ niên trung nói: “Đánh bại con rối cùng một cảnh giới thì ba trăm điểm, nếu đánh bại được một con rối cách cảnh giới thấp thì thêm năm trăm điểm. Nếu có thể đánh bại một con rối cao hơn một cảnh giới cao thì được thưởng một ngàn điểm!”
Ngô Bình gật đầu, nói: “Bắt đầu đi”.
Sau khi cậu tiến vào cửa gỗ, bên trong cửa gỗ tự tạo. thành một không gian, ánh sáng xung quanh tối mờ, sương mù màu xanh xám ngập tràn. Một lúc sau, trong sương mù bỗng có một con rối cao chừng một mét sáu, hai tay hai đao, trông rất sống động. Người này mặc áo. giáp sắt, khẽ gật đầu với Ngô Bình, sau đó thì ra tay.
Đao của con rối cũng không tệ, đao pháp sắc bén, đao ra rất nhanh.
“vùt
Ngô Bình không muốn lãng phí thời gian, một bước. đã bay con rối. Con rối kiên cố như sắt thép tan rã trên không, biến thành những mảnh nhỏ.
Sương mù sôi sục, con rối thứ hai xuất hiện...
Bên ngoài cửa gỗ, Diệp Ngưng Băng hai mắt sáng ngời, cô ấy hỏi người phụ nữ trung niên: “Những người đi cửa sau kia, bọn họ cũng sẽ đi vào cửa gỗ sao?”
Loại chuyện như vậy bình thường sẽ không nói rõ ngoài mặt, nhưng không biết người phụ nữ trung niên có. phải vì quan hệ với Ngô Bình không mà rất thoải mái nói: “Bọn họ đi một cánh cửa khác, bên trong là con rối do học viện tự thân tạo ra, sức chiến đấu cũng không mạnh lắm. Đương nhiên, đánh bại những con rối kia thì điểm cũng ít, cao nhất cũng chỉ được một trăm điểm”.
Bà ta liếc nhìn Diệp Ngưng Băng: “Tôi nhớ cô không lâu trước đó mới thi đậu, thành tích của co trong cửa gỗ cũng không hẳn tốt”.
Diệp Ngưng Băng nói: “Có thể đậu là được rồi”.
“Cô và Ngô Bình này là bạn sao? Có thể nói cho tôi biết lai lịch hắn thế nào không?”
Diệp Ngưng Băng hiểu rõ, thân phận của Ngô Bình không giấu được, cô ấy bình thản nói: “Lúc trước cậu ấy làm việc dưới trướng của Đông Vương”.
Không cần nói nhiều, chỉ một câu nói thôi, người phụ nữ trung niên cũng đã chấn động, lập tức đi đến bên cạnh gọi điện thoại.
Lúc này, Ngô Bình đã thách đấu con rối thứ năm. Hơi thở con rối này tương đương với Bí Anh Cảnh, Ngô Bình chỉ dùng chưa đến mười chiêu đã đánh bại được nó.
Mãi đến khi con rối thứ tám xuất hiện, con rối này có thần thông, thuộc cấp cao thủ Thần Thông, cao hơn cậu một cảnh giới lớn. Đôi mắt hắn đỏ rực, sau đó mười hai luồng kiếm quang bay ra, từng luồng kiếm quang đều vô cùng sắc bén.
Ngô Bình di chuyển thân mình, chớp mắt đã xuất hiện sau lưng con rối, kiếm Thất Tinh Long Uyên trong tay đâm vào đầu hắn.
Kiếm quang biến mất, đầu con rối nghiêng qua, sức. chiến đấu biến mất.
Ngô Bình thì thầm nói: “Cứ đánh tiếp như vậy, không biết còn phải đánh bao lâu nữa”.
Thế nhưng, tiếp theo đó cậu đợi một lúc lâu nhưng lại không có con rối nào xuất hiện. Sau đó cửa gỗ mở ra, trong tai cậu vang lên âm thanh của người phụ nữ trung niên.
“Cậu Ngô, bài kiểm tra này đã kết thúc, bên trong cửa gỗ không còn con rối nào nữa”.
Ngô Bình có chút thất vọng, phải biết rằng về sau đánh bại một con rối thì được một trăm ngàn điểm, bị thiệt quá nhiều!
Ra khỏi cửa gỗ, người phụ nữ trung niên kính cẩn nói: “Cậu Ngô, cậu đánh bại tám con rối, trước nay chưa từng có! Tổng cộng là bốn ngàn ba trăm điểm!”