Người phụ trách ở đó nhìn Ngô Bình đăm chiêu rồi nói: “Chỉ có sức mạnh không thì chưa đủ, kiểm tra sức mạnh chỉ là món khai vị thôi, tiếp theo đây mới là khảo sát thật sự”.

Ông ta gõ nhẹ lên cánh cửa bên cạnh mấy cái, màn hình trước mặt Ngô Bình liền xuất hiện một hình vẽ, hình vẽ đó là phù văn thượng cổ. Phù văn này rất khó nhớ, ẩn chứa rất nhiều điều huyền diệu.

Mặc dù người bình thường nhìn vào cũng có thể nhìn rõ nhưng nếu nhắm mắt lại thì lại quên mất hình ảnh đó ngay.

Giám thị đó nói: “Những phù hiệu này đều có gốc gác lớn, nếu như cậu có thể nhớ được một hình vẽ trong số đó trong vòng mười lăm phút thì xem như thông qua”.

Ngô Bình: “Chẳng phải sát hạch có chia điểm sao? Nhớ một hình thì được bao nhiêu điểm?”  

Giám thị cười, nói: “Cậu nhớ được một hình đã giỏi lắm rồi”.

Nhưng ông ta vẫn trả lời: “Nhớ một hình được hai trăm điểm, hai hình được bốn trăm điểm, cứ thế tính lên”.

Ngô Bình liền nói: “Tấm tiếp theo”.

Giám thị tưởng đâu cậu không nhớ được nên mới muốn đổi sang tấm tiếp theo, ông ta lắc đầu, nói: “Vô ích thôi, không nhớ được tấm đầu tiên thì tấm thứ hai cũng không nhớ được. Thật ra trước đây từng có rất nhiều người giống như cậu, muốn dùng cách đổi hình để nhớ một trong số chúng”.

Mặc dù nói như thế nhưng ông ta vẫn đổi sang tấm theo. Lần này Ngô Bình nhìn hết nửa phút rồi lại nói: “Tấm tiếp theo”.

Giám thị bực mình, nhưng vì gánh trọng trách nên vẫn lạnh lùng, không ngừng đổi hình. Cứ thế, Ngô Bình nhìn mỗi hình hết nửa phút, mười lăm phút xem xong ba mươi hình, đến khi thời gian kết thúc.

Giám thị tắt máy hiển thị, cười chế giễu, hỏi: “Cậu nhớ được mấy hình?”

Theo ông ta thấy, e là Ngô Bình chẳng nhớ được hình nào, vì Ngô Bình không nhờ quan hệ nên ông ta đã dùng những hình khó nhất, mức độ khó thuộc mức một trăm. Còn những người có quan hệ, đi cửa sau thì ông ta sẽ chọn những hình có độ khó ở mức một con số để họ.  ghi nhớ.

Ngô Bình không trả lời, mà hỏi: “Nếu như tôi nhớ hết ba mươi tấm thì sẽ được sáu ngàn điểm rồi”.

Giám thị ngây ra, nói: “8a mươi tấm? Đùa gì thế?” Ngô Bình bình thản đáp: “Không đùa với ông đâu”.

Giám thị nghỉ ngờ, sau đó thì cười khẩy, nói: “Vậy thì hãy vẽ những gì mà cậu đã nhớ ra đi”.

Ngô Bình đi thẳng đến bàn vẽ bên cạnh, vẽ từng nét nhẹ như mây bay, chưa đầy một phút đã vẽ lại hết ba mươi hình vẽ.

Giám thị vừa nhìn, vừa lấy sổ tay các hình vẽ ra so sánh, hình thứ nhất gần như giống hệt làm ông ta giật mình, hình thứ hai vẫn giống như đúc, khiến ông ta tái mặt. Tiếp theo là hình thứ ba, thứ tư, mãi cho đến hình thứ ba mươi, đều không có gì khác biệt.

“Chuyện này..”. Ông ta run lên, có vẻ như không dám tin đó là sự thật.

Ngô Bình tiếp tục hỏi ông ta: “Bao nhiêu điểm?” Cậu chỉ muốn biết điểm của mình, cậu còn muốn lấy điểm đi đổi đồ nữa.

Giám thị rối đến nỗi chỉ biết vuốt cằm, nói: “Sáu ngàn điểm, chuyện này..."

Ông ta vô cùng bất ngờ, thường thì điểm số cao nhất  là ba ngàn điểm, sáu ngàn điểm thật sự vượt mức ba ngàn quá nhiều, hơn nữa lại chỉ mới là điểm số của một phần thi.

Ông ta cố kiềm nén lại sự kích động, hạ giọng nói: “Sáu ngàn điểm đã được ghi lại rồi”.

Ngô Bình “ừm” một tiếng: “Vậy thì thi tiếp thôi”.

Giám thị biết cậu là nhân tài tuyệt thế thật sự nên vội nói: “Xin chờ một lát, điểm số tổng của cậu đã vượt sáu ngàn điểm, đây là chuyện lớn, tôi phải báo với cấp trên”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play