Ngô Bình nhướng mày, nói thế vẫn còn một nửa dựa vào quan hệ?

Diệp Ngưng Băng: “Nếu không chào hỏi bên trên thì sẽ bị sát hạch rất nghiêm khắc, tỷ lệ đỗ sẽ cực kỳ thấp. Nếu đánh tiếng trước, người phụ trách đánh giá sẽ bỏ qua”.

Ngô Bình cười mỉa: “Nếu không phải vì cấm địa thượng cổ, tôi nào thèm vào cái nơi rách nát này”.

Diệp Ngưng Băng: “Vậy thì phải đạt được điểm cao trong lúc sát hạch, để đám người kém cõi ka biết thế nào mới là thiên tài”.

Ngô Bình cười hỏi: “Đạt được điểm cao có lợi ích gì?”

“Nếu điểm sát hạch trên ba trăm thì có thể nhận được điểm tích lũy Hoàng gia. Điểm sát hạch càng cao thì điểm tích lũy cũng càng cao. Điểm tích lũy này có thể đổi lấy vật phẩm từ bảo khố hoàng gia, bên trong có rất nhiều thứ tốt”.

Mắt Ngô Bình sáng lên: “Tổng điểm trong sát hạch là bao. nhiêu”.

Diệp Ngưng Băng: “Cách sát hạch này bät nguồn từ sách cổ trong Tiên Giới nên cực kỳ khó. Tuy tổng điểm là ba ngàn năm trăm điểm nhưng chỉ cần vượt qua một trăm điểm là đỗ”.

“Thế điểm tích lũy được tính thế nào?”

“Trên ba trăm điểm thì được thưởng mười ngàn điểm tích lũy; trên ba trăm năm mươi điểm thì thưởng thêm năm mười ngàn; trên năm trăm điểm thì tiếp tục thưởng năm mươi ngàn”.

Ngô Bình cười hỏi: “Vậy nếu trên ba ngàn điểm thì sao?”

Diệp Ngưng Băng sửng sốt nói: “Vẫn chưa có người nào có trên năm trăm điểm nên đạt được ba ngàn điểm lại càng không thể. Tuy nhiên, hình như Học viện Hoàng Gia có một quy định, sau khi điểm sát hạch trên năm trăm thì cứ mỗi lần tăng năm mươi điểm thì tổng phần thưởng sẽ tăng gấp đôi”.

Ngô Bình nhướng mày: “Nói cách khác, đạt được kết quả năm trăm năm mươi thì có thể lấy được một triệu một trăm hai ngươi ngàn điểm tích lũy Hoàng gia?”

Diệp Ngưng Băng gật đầu: “Đúng thế, nếu thành tích sát hạch của anh đạt đến sáu trăm điểm thì điểm tích lũy là hai triệu hai trăm bốn mươi ngàn”.

Mắt Ngô Bình sáng rực: “Điểm tích lũy mấy triệu chắc là có thể đổi được không ít đồ”.

“Đúng thế, lúc đầu tôi cũng từng đi đổi, tôi đổi một món pháp khí thời kỳ thượng cổ, uy lực khá mạnh, chỉ dùng một ngàn năm trăm điểm tích lũy”.

Ngô Bình cảm thấy có hứng thú, hỏi cô ấy: “Bên trong có đồ tốt gì thế?”

Diệp Ngưng Băng nói: “Điểm tích lũy của tôi không nhiều nên chỉ có thể đi vào Hạ Tam Khố. Thượng Khố có cái, Hạ Khố có chín cái, Thánh Khố có một. Chỉ điểm tích lũy nhiều mới có thể tiến vào Thượng Tam Khố. Còn Hoàng Khố thì có lẽ hoàng gia không muốn người ta lấy được vật phẩm trong quy đổi nên đã đặt ra ngưỡng điểm rất cao, chỉ những người có hơn một trăm ngàn điểm mới có thể vào”.

Ngô Bình chớp mắt: “Nói thế chỉ cần trên năm trăm điểm là có thể đi vào”.

Diệp Ngưng Băng thở dài: “Tôi chỉ có được mười ngàn điểm tích lũy, chỉ có thể đến Hạ Khố. Mặc dù đồ ở Hạ Khố cũng ổn nhưng không thể so được với Thượng Khổ”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play