Phương Lập gật đầu: “Không sai. Dược liệu cậu nhìn thấy, hơn phân nửa được dời từ Đại lục Thánh Cổ đến Nhưng hoàn cảnh thay đổi sẽ khiến chúng xảy ra biến dị. 'Thậm chí có một số trường hợp cực đoan, cỏ độc ở chỗ

các cậu có khả năng là linh dược của Đại lục Thánh Cổ.

Ngô Bình nghĩ đến gì đó, cậu hỏi: “Tiền bối, trong cấm địa Thượng Gổ, có phải có những dược liệu này không?”

“Đương nhiên có. Diện tích cấm địa Thượng Gổ rất lớn, bên trong có rất nhiều dược liệu”. Phương Lập nói: “Cậu đi đến đó, chắc chắn sẽ thu hoạch được rất nhiều”.

“Tiền bối, tôi nghe nói bên trong cấm địa Thượng Cổ có thể đẩy nhanh tiến hóa của loài người, có phải Đại lục Thánh Cổ cũng như vậy không?”

Phương Lập: “Tiến hóa sao? Đối với Nhân Tộc ở chỗ các cậu mà nói, có thể sẽ có hiệu quả như vậy. Đó là vì trong cấm địa Thượng Cổ có rất nhiều bí lực, linh lực, sẽ khiến các cậu có hiện tượng lai giống, nên sẽ trở nên mạnh hơn. Có lẽ, đây chính là thứ mà các cậu nghĩ là tiến hóa”.

Ngô Bình và Phương Lập nói chuyện một lúc lâu, mắt thấy đã một tiếng đồng hồ trôi qua, cậu đành phải quay về trường thi, đợi Hàn Băng Nghiên thi xong.

Lúc cậu đến công viên đợi thì nhìn thấy một nữ sinh đang ngồi ở một góc vắng người, nhắm mắt ngâm nga đọc từ vựng. 

Ngô Bình chỉ nhìn thấy bóng lưng cô ấy, không muốn làm phiền cô ấy học nên đi đến một chỗ xa ngồi xuống.

Trong lúc ngồi đợi, Ngô Bình bất giác lại liếc nhìn nữ sinh kia, phát hiện cô ấy lấy một nắm cơm ra, lặng lẽ ngồi đó ăn. Mới đâu Ngô Bình chỉ cảm thấy nữ sinh này thích ăn cơm trắng, nhưng dân dân mới phát hiện có gì đó không đúng. Động tác nữ sinh kia nhai nuốt rất chậm, thân thể cũng khẽ run rẩy.

Ngô Bình biết y thuật, cậu lập tức biết rõ cô gái này có vấn đề. Buổi thi còn mười mấy phút nữa sẽ kết thúc, cậu bèn đi đến bên cạnh cô gái.

Lúc này, cậu nhìn thấy góc nghiêng gương mặt cô gái, là một cô gái rất thanh tú, nếu trang điểm một chút thì vẻ ngoài cũng không thua gì mỹ nữ như Hàn Băng Nghiên, chỉ là cô ấy quá yếu ớt, rõ ràng là do không đủ dinh dưỡng.

Cảm thấy có người lại gần, nữ sinh liếc nhìn cậu, rồi vội vàng nghiêng người đi.

Ngô Bình ngồi xuống bên cạnh, cười nói: “Chào bạn học”.

Nữ sinh nuốt xuống đồ ăn trong miệng rồi mới khế nói: “Chào anh”.

“Vừa nấy tôi nhìn thấy cô nuốt có vẻ khó khăn, tôi nghĩ có thể cậu bị bệnh rồi. Tôi là bác sĩ, có thể giúp cô chẩn đoán thử”. Tuy nói bác sĩ không tự đến, nhưng Ngô Bình gặp phải tình huống như vậy cũng không màng đến  kiêng ky.

Nữ sinh trừng lớn mắt: “Anh nói là tôi bị bệnh rồi?”

Ngô Bình nghiêm túc gật đầu, nói: “Rất có khả năng”.

Nữ sinh có chút hoảng sợ, cô ấy đang lao đầu tập trung giành học bổng, quyết không thể bị bệnh vào lúc này được, bèn hỏ ¡ bệnh gì? Có nghiêm trọng không?”

Ngô Bình đặt tay lên mạch của cô ấy, qua một lúc thì nhíu mày nói: “Yết hầu có khối u, hơn nữa cũng đã bị một thời gian rồi. Triệu chứng nuốt xuống khó của cô ít nhất cũng đã kéo dài hơn một năm rồi đúng không, tại  sao cô không đi khám bác sĩ?”

Nghe nói là sưng phù nữ sinh lập tức sợ hãi, sau đó  nước mắt rơi như mưa, cả người run rẩy.

Ngô Bình vội an ủi cô ấy: “Cô không cần lo lắng. Tuy bị sưng, nhưng tôi kê đơn cho cô, cô quay về dùng theo, chắc chắn sẽ chữa khỏi”.

Nữ sinh lại lắc đầu nói: “Anh không cần an ủi tôi. Tuy tôi không phải bác sĩ, nhưng cũng biết kiến thức thông. thường, ung thư không thể chữa khỏi được”.

Ngô Bình cười nói: “Đó là người khác. Cô gặp được tôi là may mắn của cô, yên tâm đi, tôi có thể chữa được”. 

Nữ sinh nào dám tin, cô ấy lắc đầu, ngây ngốc nhìn hồ nước phía trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play