Phương Lập rất hài lòng với phản ứng của Ngô Bình, ông ta hỏi: “Có thể cho tôi thêm một chút đan dược không?”

Ngô Bình đổ hết nước thuốc bên trong ra, sau đó lấy dược liệu mình chuẩn bị ra, nhanh chóng kết hợp với một đơn thuốc, sau đó ngâm vào trong nước sôi.

Hơn mười phút sau, nước sôi nguội đi một chút, cậu mới thả đầu người vào. Đầu người lập tức cảm thấy thoải mái, phải biết ông ta vẫn luôn phải chịu đau đớn, thuốc do Ngô Bình chế ra đã giảm bớt phần nào, cảm giác này thật tuyệt với ông ta. Giống như một người đang liên tục bị tra tấn đột nhiên được xóa bỏ hình phạt, có được giây phút bình yên.

Ngô Bình: “Thời gian gấp rút, tôi chỉ có thể tạm thời chế ra nước thuốc này. Buổi tối tôi sẽ luyện chế đan dược, làm hết cơn đau của ông”.

Phương Lập biết mình đã chọn đúng người, ông ta mỉm cười, bỗng há miệng nhổ ra một chiếc nhẫn có bùa  chú.

Mắt Ngô Bình sáng lên: “Đây là?”

“Đây là pháp khí thực vật của tôi, tên vong ơn kia muốn giết tôi, ngoài công pháp cấp Hoàng thì còn muốn. có được vật báu nửa đời này của tôi. Hơ hơ, cũng may hắn không thành công”.

Ngô Bình nhìn chiếc nhẫn: “Tặng tôi à?”

Phương Lập nhìn Ngô Bình: “Tôi sẽ cần sự giúp đỡ của cậu trong thời gian dài, thế nên tôi rất vui khi được. thăng cấp cho cậu. Trong này có một số dược liệu, pháp khí, bùa chú và đan dược đến từ Đại lục Thánh Cổ mà tôi đã thu thập được, công pháp cấp Hoàng tôi có được cũng nằm trong số đó”.

Ngô Bình mỉm cười, cậu không lấy chiếc nhãn mà hỏi: “Ông cho tôi những thứ này, không sợ tôi nuốt lời sao?”

Phương Lập rất đắc ý: “Tôi nhìn người rất chuẩn, cậu chắc chắn là người tình nghĩa, ân oán rõ ràng, người như: cậu rất đáng tin”.

“Nếu ông nhìn người chuẩn như thế, tại sao lại bị em họ của ông phản bội?”, Ngô Bình cố ý hỏi ông ta.

Sắc mặt Phương Lập rất khó coi, ông ta im lặng một lúc, bất đắc dĩ nói: “Là do tôi tự chuốc lấy, tôi thay đổi vận mệnh cho hắn, vô hình chung cũng đổi cả tính tình của hẳn, là tôi bất cẩn”. 

Ngô Bình cầm chiếc nhẫn lên, thấy cấm chế bên trong đã bị phá bỏ, quả nhiên cậu nhìn thấy rất nhiều dược liệu, hơn nữa cậu cũng biết khá nhiều dược liệu trong đó.

Cậu hơi động lòng, lấy một cây thuốc trong đó ra, dược liệu này tên là Thông Linh Thảo, là linh dược cấp bảy ở Tiên Giới, bình thường dùng để luyện chế đan dược thần, nhưng cậu cảm nhận rõ dược tính của loại này cũng giống như Thông Linh Thảo ở Tiên Giới.

Cậu lấy dược liệu trong thủy tỉnh phong ấn ra, nhặt một chiếc lá bỏ vào miệng nhai, đột nhiên mở to mắt, lẩm bẩm: “Có sự khác biệt lớn như vậy!”

Phương Lập nhìn phản ứng của cậu, cười nói: “Có phải dược liệu của Đại lục Thánh Cổ có nhiều dược tính hơn không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play