Sau khi rơi xuống đất, cả người Vân Trác cháy đen. Bởi vì anh ta vươn tay đỡ khiến hai tay bị chưng khô, nhúc nhích một cái là sẽ vỡ vụn, tim gan phèo phổi cũng bị thương nặng!
Những người đi cùng đều bị chấn ngất xỉu, người ở ngoài lại sợ tới mức mặt mày trăng bệch. Không biết là ai hô một tiếng rồi chạy đi báo cho. Chu Bá Đạt.
Cậu Vân Trác bị đánh bị thương nặng, vậy sao được!
Chẳng mấy chốc, Chu Bá Đạt đã nhận được tin. Ông ta nghe nói Vân Trác bị thương nặng thì ngây người, không thể tin nổi hét: "Không thể nào!"
Người báo tin nói: "Ông chủ, cậu Vân Trác bị thương, bị sấm sét đánh thành than đen, ông mau đến xem thử đi!"
Suy cho cùng, Chu Bá Đạt cũng không phải người thường, trước đó đã đánh giá sai lai lịch của Ngô Bình nên giờ trong lòng cực kỳ hoảng sợ, chuyện đầu tiên nghĩ đến không phải đi cứu Vân Trác, mà là đi gặp con gái Chu Ngạo Quân!
Tại nhà đá đằng sau núi.
Chu Bá Đạt đẩy cửa vào, vươn tay vỗ một cái lên người Chu Ngạo Quân, cô ta lập tức tỉnh lại.
Chu Ngạo Quân vừa tỉnh đã nói: "Bố, con với anh Ngô thật sự không có gì".
Chu Bá Đạt nhìn chằm chăm con gái mình hỏi: "Ngạo Quân, cậu Ngô kia có lai lịch gì thế?"
Chu Ngạo Quân: "Trung Châu có một đệ tử tinh anh của tông môn lớn, bố không biết hả?"
Chu Bá Đạt mặt mũi trắng bệch: "Cái gì, ý con là cậu ta chính là đệ tử tinh anh của Liên Sơn Tông? Trời ơi, sao con không nói sớm!"
Trong lòng Chu Ngạo Quân chợt cảm thấy không ổn, hỏi: "Bố, hay là bố làm gì anh Ngô rồi?"
Chu Bá Đạt vỗ đùi nói: "Bố bảo Vân Trác đi tìm cậu ta. Kết quả, Vân Trác bị cậu ta đánh bị thương nặng!"
Chu Ngạo Quân biến sảc, lập tức mặc kệ bố mình lao ra khỏi biệt thự, Chu Bá Đạt cũng theo sát phía sau.
Hai bố con chạy tới sơn trang, chỉ thấy Vân Trác nửa chết nửa sống nằm trên mặt đất, người cháy sém, mà hiện trường cũng không có bóng dáng của Ngô Bình.
"Anh Ngô đâu?”, Chu Ngạo Quân lo lắng hỏi người hầu.
Một cô hầu gái cẩn thận bước lên đáp: "Thưa cô chủ, cậu Ngô đã rời đi rồi ạ. Trước khi đi, cậu ấy có bảo tôi nhắn cho cô một câu".
Trái tim Chu Ngạo Quân chợt thắt lại, vội vàng hỏi: "Anh ấy nói gì?"
Hầu gái đáp: "Cậu ấy nói mình sẽ không so đo chuyện hôm nay, nhưng sau này cũng sẽ không đến nữa.
Chu Ngạo Quân như mất đi một thứ gì đó rất quan trọng, chậm rãi ngồi bệt xuống cửa, ánh mắt đại ra.
Chu Bá Đạt bước tới nói: "Ngạo Quân, cậu Ngô không trách chúng ta là được rồi".
Chu Ngạo Quân cúi đầu hỏi: 'Bố, tại sao bố lại làm vậy?"
Chu Bá Đạt nói: "Chuyện đã xảy ra rồi, giờ nói gì cũng chậm. Ngạo Quân, trước mắt quan trọng nhất là con mau đi tìm cậu Ngô để lấy được sự tha thứ của cậu ấy đi".
Chu Ngạo Quân lắc đầu, lấy một viên đan dược ra nói: "Đây là Ngộ Huyền Đan, có thể giúp con tìm hiểu cảnh giới Huyền Môn, là cậu Ngô đã luyện chế cho con".
Chu Bát Đạt chấn động: "Cậu ấy còn là thầy luyện đan?", ông ta lập tức hối hận muốn chết! Nếu nhà họ Chu có thể quen với một vị thầy luyện đan thì đương nhiên sau này sẽ càng phát triển hơn!