Cứ như vậy, Ngô Bình lại bán một lọ đan dược, bán lời được sáu trăm ngàn tiền tiên.
Trên bàn đá chỉ còn lại một bình ngọc, Ngô Bình bảo Liễu Kim Long làm một tấm biển, bên trên biết: Ngũ Hành Tinh Đan - đan dược trung thượng phẩm bậc bảy, có thể bổ trợ nguyên khí thiếu hụt, thần hồn khiếm khuyết, tăng cường thiên phú, tăng tiềm năng!
Có tấm biển này, chẳng mấy chốc đã có khách đến cửa, cuối cùng bán với giá bảy trăm năm mười ngàn tiền tiên.
Bán được ba lọ đan dược, Ngô Bình có trong tay một khoản tiền lớn, hai mươi mốt triệu năm trăm ngàn tiền tiên.
Bán xong đan dược, thời gian còn khá sớm, Ngô Bình lại tiếp tục đi lên núi, đi nhìn xem đan dược khác. Nhưng cơ hội như vậy cũng không nhiều, tiếp đó cậu chỉ nhìn giá cả các loại đan dược chứ không mua gì cả.
Cuối cùng Chu Ngạo Quân cũng không thể tìm được đan dược muốn tiền, tâm tình có chút buồn bực.
Hai người đi cùng nhau Ngô Bình có ấn tượng không tệ với cô nương xinh đẹp lương thiện, thấy vẻ mặt cô ta u buồn thì hỏi: “Cô Chu, quay về tôi sẽ nghĩ cách xem xem có thể giúp cô luyện chế một lò đan dược giúp cô đột phá Huyền Môn Cảnh không”.
Chu Ngạo Quân vô cùng kinh ngạc: “Thật sao?”
Ngô Bình: “Chưa chắc sẽ thành công, nhưng tôi sẽ thử xem sao”.
Chu Ngạo Quân: “Vậy thì cám ơn anh nhiều
Ngô Bình cười nói: còn muốn đi xem dược liệu, cô Chu có muốn đi cùng không?”
Chu Ngạo Quân ra sức gật đầu: “Ừ!”
Nơi bán dược liệu là một khu nham thạch bằng phẳng, mỗi quầy hàng ở đây đều dựng một lều, xung quang dùng vải quây lại, chỉ để lại một phần cửa, trông như một cửa tiệm đơn giản.
Đến nơi này, Ngô Bình bước vào một cái lầu trước. Bên trong lều bày mười mấy gốc dược liệu, tỏa ra mùi dược liệu nồng đậm. Thế nhưng, Ngô Bình vừa nhìn đã biết được nhưng dược liệu này có hơn phân nửa là giả.
Trên thế giới này, có không ít thứ trông vẻ ngoài thì hệt như dược liệu, nhưng hiệu quả thì khác biệt một trời một vực. Rõ ràng không khác gì nhau, nhưng một bên thì giá trị cả chục ngàn, bên còn lại thì như cỏ rác. Vì thế có những thương gia vô lương tâm, thường mua những thứ thuốc giả không đáng tiền đem bán. Nếu người mua dược liệu không có kinh nghiệm dày dặn thì rất dễ mua phải thuốc giả.
Ngô Bình trực tiếp bỏ qua những dược liệu giả, chọn ra hai gốc dược liệu từ bên trong, hỏi: “Bán thế nào?”
Người bán hàng liếc nhìn đã biết Ngô Bình là người trong nghề, biết không lừa được cậu nên cũng có chút bất đắc dĩ nói: “Đây là Huyết Hồn Thảo và Long Trùng Thảo, Huyết Hồn Thảo ba mươi ngàn tiền tiên, Long Trùng Thảo một trăm tám mươi ngàn tiền tiên!”
Giá này không hề rẻ, nếu đến Tiên Giới mua, giá này ít nhất cũng rẻ hơn một nửa.
Trong đầu Ngô Bình có ký ức khá nhiều, trong đó cũng bao gồm giá cả của các loại dược liệu, cậu lập tức nói: “Giá cao quá, Huyết Hồn Thảo tôi lấy hai mươi ngàn, Long Trùng Thảo một trăm ngàn”.
Người bán hàng âm thầm thở dài, biết nếu anh †a từ chối thì Ngô Bình chắc chắn sẽ quay đầu rời đi, lập tức nói: “Được thôi. Vừa nhìn đã biết cậu là người hiểu biết về dược, hai gốc dược liệu này tổng cộng một trăm bốn mươi ngàn tiền tiên”.
Ngô Bình trả tiền, nhận lấy dược liệu rồi đến quầy hàng thứ hai mua thảo dược.
Trên đảo Linh Tê có ít nhất hơn một trăm quầy hàng bán thảo dược, Ngô Bình lần lượt xem từng chỗ, nhưng đa số đều không có dược liệu mà cậu cần, có một vài chỗ hoàn toàn không có dược liệu thật, hoặc chỉ bày ra một vài dược liệu giá trị thấp. Cuối cùng, cậu mua được vài dược liệu từ hai mươi mấy quầy hàng trong đó, tiêu hết hơn một triệu năm trăm ngàn tiền tiên.
Mua xong dược liệu thì cũng đã đến trưa. Liễu Kim Long và Chu Ngạo Quân đi với cậu cả nửa ngày, Ngô Bình bèn hỏi: “Trên đảo Linh Tê này có chỗ nào. ăn uống không?”
Đối với tu sĩ mà nói, cho dù mười ngày nửa tháng không ăn gì cũng không sao cả, nhưng Ngô Bình đã quen một ngày ba bữa, nếu không ăn gì thì cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Liễu Kim Long nói: “Thưa cậu, trên đảo Linh Tê có một tiệm cơm, chỉ là đồ ăn rất đắt. Thế nhưng, đồ ăn bên trong đều là sơn hào hải vị, mùi vị rất ngon. Tuy tôi chưa từng ăn nhưng nghe người khác nói qua mấy lần”.