Chu Ngạo Quân vừa nghe báo giá thì giật nảy mình, đưa tay lên che miệng.

Người đàn ông hai lăm hai sáu tuổi đó chau mày, nói: “Hai mươi triệu tiền tiên á? Vậy thì đắt quá”. 

Người phụ nữ là người trong nghề, cô ta thở dài, nói: “Nếu đan dược là thật thì giá này không đắt”.

Người đàn ông hạ giọng nói: “Nhưng mà sư muội, chúng ta không đem theo nhiều tiền như vậy”.

Người phụ nữ suy nghĩ mấy giây rồi nhìn về phía Ngô Bình, chắp tay, nói: “Tôi tên là Lý Nhu Phi, bố tôi là Lý Đạo Sư ở Tượng Sơn”.

Ngô Bình nghe thấy tên Lý Đạo Sư thì hơi ngây ra, cậu từng nghe Liễu Kim Long và Nghiêm Lãnh Thạch nhiều lần nhắc đến người này. Ông ta là sơn chủ của Tượng Sơn, năm xưa từng cứu vua Đại Hạ một mạng, sau khi vua nước Hạ đăng cơ thì giao Tượng Sơn với diện tích chín trăm mét giao cho Lý Đạo Sư, và muốn phong ông ta làm quốc sư nhưng đã bị Lý Đạo Sư từ chối khéo.

Tượng Sơn là mảnh đất lành, biết bao tu sĩ mơ ước có được nhưng giờ lại thuộc về Lý Đạo Sư, hơn nữa tất cả người dân ở Tượng Sơn đều không cần nộp thuế, cuộc sống sung túc, ấm no.

Ngô Bình: “Thì ra là con gái của tiền bối Lý Đạo Sư, vinh hạnh, tôi là Ngô Bình của Trung Châu”.

Người phụ nữ nghe xong thì vừa bất ngờ vừa vui mừng, nói: “Cậu Ngô của Trung Châu, chính là đệ tử tinh anh của Liên Sơn Tông đó sao?” 

Ngô Bình gật đầu: “Là tôi”.

Lý Nhu Phi cười, nói: “Nghe danh cậu Ngô đã lâu, hôm nay có thể nhìn thấy cậu là vinh hạnh của tôi”.

“Quá lời rồi”. Ngô Bình nói: “Cô Lý cần viên đan dược này sao?”

Lý Nhu Phi gật đầu: “Đan dược này khá có ích cho bố tôi, chỉ là hiện tôi chỉ có tám trăm ngàn tiền tiên đây thôi, vì vậy không thể mua được”.

Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Không sao. Nếu cô Lý công nhận giá trị của đan dược thì có thể viết giấy nợ, sau này trả tôi số còn lại cũng không muộn”.

Lý Nhu Phi vui mừng: “Thật sao? Vậy tốt quá {_ rồi, cảm ơn cậu”.

Cô ta lập tức viết một tờ giấy nợ, viết rõ do mua đan dược nên nợ Ngô Bình một triệu hai trắm ngàn tiền tiên, hẹn sẽ trả đủ toàn bộ trong vòng ba ngày.

Ngô Bình nhận lấy tám trăm ngàn tiền tiên và giấy nợ rồi đưa bình ngọc qua cho cô ta rồi nói: “Cô Lý, Tử Vi Thần Đan này rất quý giá, cô hãy nhanh chóng đem về cho Lý tiền bối đi”.

Lý Nhu Phi cười, nói: “Ừm, tôi cũng nghĩ vậy. 

Cậu Ngô, mai hoặc mốt tôi sẽ đến phủ tìm, trả đủ một triệu hai trăm ngàn tiền tiên còn lại”.

Ngô Bình: “Được”. “Tạm biệt”.

Sau khi tiễn hai người họ đi, Chu Ngạo Quân khế hỏi: “Anh Ngô, anh tin cô ta đến vậy sao?”

Ngô Bình: “Tên tuổi của Lý Đạo Sư ở Tượng Sơn không thể nào quyt nợ được”.

Chu Ngạo Quân: “Nhưng nếu cô ta không phải là con gái của Lý Đạo Sư thì sao?”

Ngô Bình cười, nói: “Cô dám mạo danh con gái Lý Đạo Sư để đi lừa đảo không?”

Chu Ngạo Quân suy nghĩ rồi lắc đầu, đáp: “Không dám”.

“Vậy thì đúng rồi. Cô không dám thì người khác càng không dám”.

Một lát sau, Liễu Kim Long quay lại, ông ta đã nộp phí mặt bằng xong, đưa giấy phép kinh doanh cho Ngô Bình.

Liễu Kim Long biết được một viên đan dược bán được hai mươi triệu thì vừa kinh ngạc vừa mừng, nói: “Cậu đúng là có mắt nhìn, đan dược mua năm ngàn mà bán lại kiếm được gấp bốn trăm lần”.

Ba người họ đang nói chuyện thì một người đàn ông tầm năm mươi tuổi râu đen bước đến, sắc mặt người đó xanh xao, đôi mắt đục ngầu. Lúc ông ta đi ngang qua sạp hàng thì tiện miệng hỏi: “Đan dược gì thế?”

Ngô Bình quan sát người đó rồi đáp: “Đan dược có thể nâng cao ngộ tính, tên là Minh Tâm Đan. Uống vào thời điểm quan trọng khi tu hành có thể giảm nguy cơ thất bại”.

Người đàn ông râu đen liền hứng thú, hỏi: “Minh Tâm Đan này là đan được bậc mấy? Phẩm chất thế nào?”

“Đan dược trung phẩm bậc bảy”.

Mắt người đàn ông sáng lên, lập tức hỏi: “Một viên đan được này bao nhiêu tiền?”

Ngô Bình: “Ba trăm năm mươi ngàn tiền tiên”.

Người đàn ông râu đen: “Ba trăm năm mươi ngàn sao? Có thể bớt chút được không?”

Ngô Bình do dự một lát rồi hỏi: “Ông có thể trả được bao nhiêu?” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play