Ngô Bình có căn cơ Thái Hư Đại Đạo, về cơ bản nghe một lần đã hiểu, sao đó lại đến tầng thứ hai của tiên tháp, một cô gái trẻ đang ở đây giảng giải, cậu lại tiếp tục nghe.

Cứ như vậy, Ngô Bình từ tầng thứ nhất Tiên Tháp đi thẳng đến tầng thứ tám Tiên Tháp. Tại tầng thứ tám Tiên Tháp, đạo lý được giảng giải cực kỳ thâm sâu Ngô Bình dùng hết sức suy nghĩ cũng chỉ có thể hiểu được bảy, tám mươi phần trăm nội dung.

Vừa đến nội dung được giảng giải ở tầng tám, là một vài thủ đoạn điều khiển ảo cảnh, và đạo lý Vạn Hoan Chỉ Không.

Lúc này, cậu ngồi xếp bằng, thiết lập ảo cảnh tầng thứ nhất trong thức hải, sau đó tiếp tục tạo ra ảo cảnh tầng thứ hai dựa trên nền tảng ảo cảnh tầng thứ nhất. Cứ lặp lại như vậy, mãi đến khi tiến vào ảo cảnh tầng thứ tám, cậu mới hiểu được những điểm huyền ảo.

Lúc này, Hoan Không Đại Đạo trong lòng cậu đã dần dần hình thành rõ ràng hơn.

Lĩnh ngộ được đến đây, Ngô Bình lập tức lui ra. Khi cậu quay về trước cánh cửa đồng thì chỉ cách lúc cậu đi vào mới trôi qua vài phút mà thôi.

Quay về phía ngoài sương mù, thiếu niên kia   hiếu kỳ hỏi: “Nhanh như vậy anh đã ra rồi à?”

Ngô Bình ừ một tiếng, hỏi: “Thiếu đảo chủ nhà các anh từng đi vào chưa?”

Thiếu niên: “Đi qua mấy lần, lần nào cũng phải nghỉ ngơi mấy ngày”.

Nghe đối phương nói phải nghỉ ngơi mấy ngày, Ngô Bình đã biết được Trần Tử Tu vẫn chưa lĩnh ngộ được Hoan Không Đại Đạo, nhiều nhất cũng chỉ có một chút ít vặt vãnh. Vì thế cậu lại hỏi: “Trên đảo Hoan Không có một đại trận rất lợi hại phải không?”

Thiếu niên gật đầu: “Đúng vậy. Nghe thiếu đảo chủ nói, tiên trận Hoan Không kia, uy lực không thể tưởng tượng nổi. Chỉ là nếu muốn khởi động đại trận này, cần có tu vi và trí tuệ cực cao, ở đây không ai có thể làm được cả”.

Ngô Bình quay về phòng, còn chưa uống hết một chén trà đã có một người trông như quản gia đi đến, ông ta cười nói: “Cậu Ngô, thiếu đảo chủ chúng tôi có lời mời cậu”.

Ngô Bình nhìn người trông có vẻ như quản gia này, cảm giác ánh mắt ông ta như ẩn chứa gì đó, cậu bèn hỏi: “Chẳng phải thiếu đảo chủ nói đưa tôi đi xem mỹ nhân sao? Có phải muốn đi rồi không?”

Quản gia cười nói: “Không sai. Thiếu đảo chủ đã chuẩn bị mỹ nhân rồi, lát nữa có thể đi qua”.

Ngô Bình bỗng bóp chặt cổ người này, ông ta cảm thấy cả người như bị đông cứng, sắc mặt ông ta thay đổi, thét lên: “Cậu Ngô đang làm gì vậy?”

Ngô Bình lạnh lùng hỏi: “Nói! Ông là ai, bây giờ thiếu đảo chủ thế nào rồi?”

Người này cười khan nói: “Cậu Ngô, tại hạ là quản gia đảo Hoan Không, thiếu đảo chủ đang đợi cậu qua”.

Ngô Bình lạnh giọng nói: “Nếu ông không nói thật, tôi sẽ dùng bí pháp khiến ông trở thành kẻ đần! Đến lúc đó, tôi hỏi gì thì ông cũng sẽ không do dự mà nói ral”

Vẻ mặt người này thay đổi, vội nói: “Cậu Ngô đừng biến tôi thành kẻ đần, thiếu đảo chủ thật sự bảo tôi đến mời cậu, lát nữa cậu thấy thiếu đảo chủ thì sẽ biết thôi!”

Ngô Bình không nói dông dài, lập tức lấy con rối ra, bỗng chốc vẻ mặt người kia đã cứng đờ.

“Có phải thiếu đảo chủ xảy ra chuyện rồi không?”, cậu hỏi.

Người này gật đầu: “Đúng vậy. Thiếu đảo chủ uống phải trà độc, bất tỉnh nhân sự”. 

 “Là ai hạ độc?”

“Là mợ ba”. Người này nói: “Mợ ba mời người giúp đỡ từ bên ngoài đến, hiện tại bà ta đã khống chế cả đảo”.

Ngô Bình: “Đảo chủ đâu?” “Hai giờ trước đảo chủ đã đi về cõi tiên, mợ ba muốn trừ khử thiếu đảo chủ, để Trần Tử Liệt thừa kế vị trí đảo chủ”.

Ngô Bình: “Trợ giúp bên ngoài do mợ ba mời đến là người nào, thực lực ra sao?”

Người này nói: “Một đại cao thủ thần thông tầng bốn, không ai trên đảo Hoan Không là đối thủ của người này cải”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play