Ngô Bình: “Tôi là khách được thiếu đảo chủ mời đến, còn anh là ai?”
Thiếu niên: “Tôi là người gác cửa. Thiếu đảo chủ từng nói, ngoài anh ấy ra, không ai được phép đi theo con đường này về phía trước”.
Ngô Bình tò mò, hỏi: “Tại sao không được đi về trước? Anh có biết trong lớp sương mù đó có thứ gì không?”
Thiếu niên lắc đầu: “Không biết, tôi chỉ biết thiếu đảo chủ không cho phép bất cứ ai vào trong thôi”.
Ngô Bình cười, nói: “Nhưng thiếu đảo chủ của các anh cũng nói với tôi, tôi có thể tự do đi lại trong biệt viện”.
Thiếu niên nghe xong thì ngây ra, anh ta suy nghĩ rồi nói: “Nếu như thiếu đảo chủ đã nói như vậy thì đúng là tôi không nên ngăn cản anh. Có điều thiếu đảo chủ từng nói với tôi, trong lớp sương mù đó có nguy hiểm rình rập, vì vậy tốt nhất không nên vào”.
Ngô Bình: “Con người tôi không sợ nguy hiểm”.
Cậu nói xong thì đi thẳng vào trong.
Ngô Bình vào trong lớp sương mù, đi men theo con đường nhỏ, đi được khoảng tầm năm phút thì phía trước liền xuất hiện một cánh cửa bằng đồng, trên hai cánh cửa có hai bức phù điêu của hai thị vệ, một người cầm kiếm dài, người kia cầm giáo lớn.
Ngô Bình liếc nhìn rồi đưa tay ra đẩy cánh cửa đồng, phù điêu trên cánh cửa bỗng động đậy, đâm kiếm và giáo về phía cổ Ngô Bình nhanh như một tia chớp.
Ngô Bình phản ứng rất nhanh, lập tức lùi về sau. Cậu giật mình nhận ra, một nửa người của thị vệ phù điêu đã chồm ra khỏi cửa, đôi mắt lạnh lùng màu tím nhìn cậu chằm chằm, dường như đang cảnh cáo cậu đừng tiến lại gần.
Ngô Bình vừa bị dọa một vố, trong lòng cảm thấy không vui, hừm một tiếng lạnh lùng rồi lại tiến lại gần. Thị vệ bên trái vung kiếm, chém về phía cổ của Ngô Bình.
Ngô Bình tóm lấy kiếm, vung nắm đấm, đấm lên mặt thị vệ. Thị vệ được làm bằng đồng nhưng vẫn bị Ngô Bình đấm xẹp mặt.
Thị vệ bên còn lại đâm giáo ra nhưng đã bị Ngô Bình đá bay. Thế là Ngô Bình đã đánh một trận với hai thị vệ phù điêu bằng đồng, thực lực của cậu lớn mạnh, chỉ mười mấy chiêu là đã đánh cho phù điêu bầm dập, cánh tay méo mó, binh khí gãy vụn, ngũ quan biến dạng. Cuối cùng, Ngô Bình đã gỡ lun hai tấm cửa lớn và đá sang một bên.
Cửa lớn không còn nữa, một con đường lớn thẳng tăm tắp hiện ra phía sau, con đường được lắp gạch lục giác có khắc phù văn rất kỳ lạ.
Ngô Bình quan sát hai bên rồi bước qua, cậu vừa đặt chân xuống thì mây mù trước mặt lập tức biến mất. Cậu phát hiện mình đang đứng giữa một quảng trường rộng lớn, cách chỗ cậu rất xa có một bảo tháp chín tầng khổng lồ, phát ra ánh sáng chín màu sáng chói, kỳ lạ và rực rỡ.
Ngô Bình liền bị ánh sáng của bảo tháp thu hút, bất giác tiến gần về phía nó. Nhưng cậu vừa bước tới một bước thì liền cảnh giác, nghĩ thầm: Tại sao mình phải đến gần nó?
Cậu dừng lại, nhầm mắt lại, cảm nhận không gian xung quanh. Lúc này cậu đã nhận ra, mọi thứ xung quanh đều trống rỗng, không có gì cả, không có không gian, thậm chí cũng không có thời gian.
Đến khi cậu mở mắt ra lại, tòa bảo tháp đó đã tiến đến gần cậu hơn rất nhiều, gần như chỉ tầm mấy trăm mét. Cậu giật mình, lẽ nào đấy là ảo cảnh sao?
Lúc này, trong đầu cậu bỗng có một số ký ức hiện ra, những ký ức đó đều liên quan đến một loại đại đạo tu hành tên là Thái Không đại đạo. Thái Không đại đạo có thể thi triển ảo cảnh Thái Hư, kỳ không không thể tả.