Ngô Bình gật đầu: "Lão quán chủ nói có lý".

Chu Kỳ Phu: "Trước đó, chúng ta có tiếp nhận một số học viên của đạo trường Bình Thành, trong số ấy cũng có vài người có tư chất rất tốt. Sau khi học theo giáo án cậu biên soạn đã có được tiến bộ vượt bậc".

Ngô Bình: "Vậy là tốt rồi".

Chu Kỳ Phu: "Mấy ngày nay, cậu cứ ở lại võ quán đi, thứ nhất là chờ tin tức của bên trên, thứ hai là cũng tiện dạy dỗ đám học sinh kia luôn".

Ngô Bình gật đầu đồng ý. Cậu đã thi xong kỳ thi vào đại học. Đợi đến khi có kết quả thi đại học, cậu sẽ đăng ký vào đại học Thần Kinh.

Hôm đó, Ngô Bình lại biên soạn hai cuốn sách luyện công, nó chủ yếu dành cho những đệ tử có tư chất tốt luyện tập, chỉ dùng để chọn lựa và đào tạo những đệ tử nòng cốt.

Đến tối, khi các học viên tan học, Ngô Bình bèn liên lạc với Cổ Thanh Liên. Nghe nói cô ta học ở đại học Vân Giang, đang chuẩn bị tan học nên nói: "Chị, tôi đến đón chị nhé".

Võ quán Liên Sơn cách đại học Vân Giang cũng không xa, Ngô Bình đi một lát đã tới. Trước cổng trường người đến người đi, giờ lại là thời gian tự học buổi tối, cậu vừa đến đã thấy Cổ Thanh Liên đứng cạnh cổng trường chờ mình, bên cạnh còn có Từ Bảo Càn.

Từ Bảo Càn đã bị Ngô Bình khống chế, ông ta lập tức kính cẩn bước tới chào hỏi: "Chủ nhân".

Ngô Bình "Ừ" một tiếng hỏi: "Ông đến làm gì?"

Từ Bảo Càn đáp: "Thưa chủ nhân, tôi nhận được một tin, dòng bên đã xảy ra chút vấn đề. Nếu tôi có thể tu luyện đến Bí Cảnh tầng tám trong thời gian ngắn thì còn có thể trở về và tiếp tục thừa kế vị trí thế tử!"

Ngô Bình: "Bí Cảnh tầng tám? Giờ cậu mới tầng ba, muốn đột phá liên tục năm cảnh giới trong thời gian ngắn thì sẽ hơi khó".

Từ Bảo Càn: "Thưa chủ nhân, thực ra kiếp trước tôi đã từng tu luyện, giờ tu luyện lại cũng không khó khăn mấy. Điều rắc rối duy nhất là, công pháp nhà họ Từ chúng tôi khi đột phá tầng ba và tầng bảy sẽ cực kỳ nguy hiểm. Vì vậy, tôi mới không dám tùy tiện đột phá".

Ngô Bình: "Ồ, lúc đột phá sẽ gặp nguy hiểm, là công pháp tu luyện của ông có vấn đề rồi".

Từ Bảo Càn: "Đúng thế, đây là vấn đề trong công pháp nhà họ Từ chúng tôi".

Ngô Bình nhìn ông ta hỏi: "Ông muốn tôi giúp kiểu gì?"

Từ Bảo Càn: "Thực lực của chủ nhân cực kỳ phi phàm, chưa biết chừng có thể nghĩ cách giúp được tôi".

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: "Đưa công pháp. của ông cho tôi xem thử đi".

Từ Bảo Càn: "Vậy đến phòng làm việc của tôi đi, nơi đó yên tĩnh".

Ngô Bình: "Khỏi, ông nói giờ luôn đi".

Từ Bảo Càn chỉ đành nói: "Vậy cũng được", ông †a dùng truyền âm nói công pháp cho Ngô Bình.

Sau khi có được công pháp, Ngô Bình bèn nói với ông ta: "Ông trở về chờ tin đi, mai tôi sẽ trả lời cậu".

"Vâng, cảm ơn chủ nhân".

Từ Bảo Càn vừa đi, Cổ Thanh Liên đã cười nói: "Em trai này, chúng ta đi ăn cái gì đi".

Ngô Bình: "Được. Tìm tiệm nào ngon, không cần mắc, chỉ cần ngon là được".  

Cổ Thanh Liên chớp chớp mắt nói: "Vậy đến quán ăn Lý Tam đi. Đồ ăn ở đó ăn ngon".

Quán ăn Lý Tam năm trong một khu phố cổ, nhưng lại tràn ngập mùi vị cuộc sống, người đến người đi, có rất nhiều công nhân thuê nhà trọ ở gần đây. Đặc biệt là đến tối, nơi này sẽ càng trở nên tấp nập.

Hai người đi đến trước cửa quán ăn thì thấy một tấm biển cổ màu đỏ, bên trên viết "Quán ăn Lý Tam". Trước cửa quán không được coi là to đặt sáu cái bàn vuông, lúc này mỗi bàn đều ngồi đầy người, còn có một số người xếp hàng trong quán. Bởi vì hiện trường không có chỗ ngồi, họ chỉ đành gói mang về, tự tìm chỗ ăn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play