Mấy người này rời đi rồi, võ quán lập tức sôi sục, tất cả mọi người vây quanh Ngô Bình, chỉ hận không thể lao lên ôm cậu, hôn cậu. 

Chu Kỳ Phu xua tay, nói: “Các cậu đi tập luyện hết đi, tôi và đại sư huynh các cậu có chuyện cần nói”.

Đuổi mọi người rời đi, Chu Kỳ Phu nghiêm mặt nói: “Thân phận đệ tử nòng cốt không phải là nhỏ. Trên lịch sử, chỉ có một người trở thành đệ tử nòng cốt, cậu là người thứ hai. Tôi lo lắng, một vài người trong tông sẽ gây khó dễ, phá hư chuyện này”.

Ngô Bình hỏi: “Chủ quán, bọn họ sẽ không ám hại tôi giống như ông lúc đầu chứ?”

Chu Kỳ Phu cười lạnh: “Ai dám? Bọn họ nhiều lắm chỉ ngăn cản cậu trở thành đệ tử nòng cốt thôi, chắc chắn sẽ không hại cậu! Ai dám hại cậu, tông chủ sẽ giết bọn họ đầu tiên! Nếu Liên Sơn Tông không biết phân biệt nặng nhẹ thì sẽ không có ngày hôm nay đâu!”

Ngô Bình gật đầu: “Vậy thì tốt”.

Chu Kỳ Phu: “Tôi tính toán, bên trên ít nhất cũng phải mất một thời gian ngắn, trong vòng ba đến năm tháng, thân phận chính thức của cậu rất định đoạt. Nhưng thân phận đệ tử chân truyền của cậu thì có thể có ngay lập tức”.

Ngô Bình: “Tại sao bọn họ muốn ngăn tôi trở thành đệ tử nòng cốt?”  

Chu Kỳ Phu: “Bởi vì theo quy tắc phân bổ của Liên Sơn Tông, đệ tử nòng cốt ít nhất có thể lấy được một phần ba tài nguyên. Bọn họ không muốn cậu nuốt chửng một phần ba tài nguyên nhanh như vậy, cho nên có thể kéo dài thì cứ kéo dài”.

Ngô Bình: “Không cho tôi làm đệ tử nòng cốt thì đệ tử tinh anh chắc là không có vấn đề gì chứ?”

Chu Kỳ Phu: “Ừ, trong vòng một tháng, thân phận đệ tử tinh anh của cậu sẽ có. Dù sao bọn họ cũng muốn trấn an tâm trạng cậu, không thể để cậu có ấn tượng xấu được. Nếu không cậu mà tức giận, sẽ tìm tông môn khác nương tựa, Liên Sơn Tông sẽ tổn thất lớn rồi”.

Vừa nói xong, đã có hai người từ ngoài cửa đi vào, bọn họ bước đi không nhanh, nhưng chớp mắt đã đến phía trước, vừa nhìn đã biết công phu cao thâm.

Hai người này, một người đàn ông trung niên, một cô gái trẻ tuổi. Người đàn ông để râu chữ bát, quần áo đen một màu, trông như đạo nhân, ông ta khẽ cười, nhìn Ngô Bình hỏi: “Cậu Ngô, tôi là trưởng lão Thiên Trần Giáo - Minh Duệ. Đây là đệ tử của tôi, Địch An”.

Sắc mặt Chu Kỳ Phu u ám: “Thiên Trần giáo là đại giáo, các hạ chạy đến võ quán nhỏ này của chúng tôi có chuyện gì?”. Thật ra, ông ta đã đoán được ý đồ đối phương đến đây.

Minh Duệ cười nói: “Tôi đến là hy vọng cậu Ngô có thể gia nhập vào Thiên Trần Giáo chúng tôi”.

Chu Kỳ Phu quả quyết từ chối: “Không thể! Ngô Bình đã vượt qua thử thách, hiện tại cậu ấy chính là đệ tử nòng cốt của Liên Sơn Tông chúng tôi”.

Minh Duệ không quan tâm đến Chu Kỳ Phu, ông ta chỉ nhìn Ngô Bình, nói: “Cậu Ngô, nếu cậu có thể vượt qua thử thách của Thiên Trần Giáo chúng ta, có được thành tích đủ tốt thì tôi cam đoan cậu lập tức có thể trở thành đệ tử tinh anh số một của Thiên Trần Giáo! Nếu sau này có biểu hiện tốt hơn, thậm chí còn có thể trở thành đệ tử nòng cốt trong giáo!"

Thật ra Ngô Bình cũng đã động lòng, nhưng cậu đã lĩnh ngộ bút ký Liên Sơn, nội dung của bảy bảo kính, e rằng Liên Sơn Tông sẽ không dễ dàng để cậu đi. Cũng may, Minh Duệ này cũng không nói nhiều, cười nói: “Cậu Ngô có thể suy nghĩ cẩn thận mấy ngày. Bảy ngày sau, tôi sẽ lại đến tìm cậu. Đến lúc đó, hy vọng cậu Ngô có thể thoải mái trả lời”. Nói xong, ông ta ôm quyền rời đi.

Sau khi đối phương rời đi, Chu Kỳ Phu lại bật cười.

Ngô Bình hỏi: “Chủ quán, ông cười gì vậy?” 

Chu Kỳ Phu: “Chuyến này Minh Duệ đến nhất định sẽ kích thích Liên Sơn Tông. Nếu không có gì bất ngờ, thân phận đệ tử tinh anh của cậu ngày mai sẽ đến thôi. Hơn nữa, thân phận đệ tử nòng cốt cũng sẽ được công nhận sớm”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play