Ngô Bình nói: “Tôi khuyên cậu lập tức rời khỏi đây, nếu không cậu chẳng có cơ hội để hối hận nữa đấy”.

Thiếu niên khẽ cười, nụ cười cực kỳ lạnh lùng, cậu ta nói: “Thảo nào lúc nhắc đến cậu, Lâm Tôn đều một bộ hận đến ngứa răng, cậu quả thật rất đáng ghét”.

Ngô Bình: “Tôi chỉ đang nói sự thật thôi, là các cậu không thể đối mặt với hiện thực”.

Thiếu niên nói: “Hôm nay tôi phải giết cậu để trút cơn giận này”.

Dứt lời cậu giơ ngón tay lên, một cột sáng như tia chớp bay về phía Ngô Bình, đánh trúng vào người Ngô Bình. Tia sét xuyên qua người Ngô Bình đánh vào tảng đá phía sau cậu, sau đó Ngô Bình biến mất, thì ra người thiếu niên đánh trúng chỉ là một dư ảnh.

Ngay khi tia chớp đánh trúng Ngô Bình, bàn tay Ngô Bình đã đâm vào sau lưng thiếu niên, nắm chặt lấy trái tim cậu ta rồi bóp chặt.

“Phụt!” Trái tim thiếu niên nổ tung, hai mắt cậu ta đỏ ngầu, cả người cứng đờ lẩm bẩm hỏi: “Đây là pháp thuật gì?” 

“Thay hình đổi bóng, bí pháp tôi mới luyện thành”, Ngô Bình nói.

Cơ thể thiếu niên trở nên mềm nhữn, cậu lấy tay ra, thi thể thiếu niên ngã xuống.

Hai cô gái đó hoảng sợ mặt không còn giọt máu, một người trong đó hét lên: “Anh giết thiếu chủ bọn tôi, anh chết chắc rồi”.

Hai người này cùng lấy một thanh kiếm dài ra, lao đến đánh từ hai bên. Thật ra tu vi của hai nữ tỳ này mạnh hơn thiếu niên kia, hai người ra tay rất tàn nhẫn, chiêu nào cũng như muốn lấy mạng đối phương.

Đối mặt với đòn tấn công dữ dội này, quanh người Ngô Bình đông cứng lại, cậu bỗng tung ra một quyền. Khi đòn tấn công được tung ra, thoáng chốc đã bộc phát lực sát thương gấp hai mươi lần, một quyền ấn mang theo tia tử thần màu đen xuất hiện, đánh về phía hai cô gái.

Quyền ấn lao ra tạo thành một vòng xoáy thời không đáng sợ, lập tức nuốt chứng hai cô gái. Khi vòng xoáy biến mất, hai cô gái và thanh trường kiếm cũng biến mất, hình thần đều bị tiêu diệt.

Đòn tấn công này của Ngô Bình sử dụng sức mạnh trên Tiên Vương Đồ, lập tức bộc phát uy lực đáng sợ. 

Cậu lục tìm trên người thiếu niên, tìm được một chiếc nhẫn, là pháp khí không gian. Cậu mở chiếc nhẫn ra thử nhưng cấm chế bên trong rất mạnh, cậu tạm thời không thể đột phá.

Biết rõ những thứ trong chiếc nhẫn này là vô giá nhưng cậu lại không có ý định lấy nó đi, vì cậu biết nếu mình mang chiếc nhẫn theo bên người thì người nhà, thầy cô và bạn bè của thiếu niên sẽ tìm thấy cậu.

Cậu lập tức tìm một nơi chôn thi thể của thiếu niên này, sau đó ném chiếc nhẫn vào một hồ nhân tạo rồi quay lại khách sạn, tiếp tục dùng bữa.

Ngô Bình về đến khách sạn, chuốc say vài thành viên của đội bóng mới kết thúc.

Sang đến ngày hôm sau, Ngô Bình bảo Nghiêm Lãnh Thạch chuẩn bị một căn nhà cho bố con Âu Dương Chí Viễn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play