Ngô Bình bình thản đáp: “Chúng tôi không thù không oán, hắn ta không thể nào liều mạng với tôi. Hắn ta nói vậy một phần là vì không muốn bán mạng cho nhà họ Kha”.

Sau đó cậu hỏi: “Tiểu Tinh, chắc em cũng đang học trung học nhỉ?”

Âu Dương Tỉnh gật đầu: “Ừm, em đang học lớp tám. Sau khi khai giảng, em sẽ chuyển đến trường số 1 Trung Châu”.

Ngô Bình: “Trường số 1 không tồi, em có thể đến học”.

Ngô Bình sắp xếp ổn thỏa cho bố con Âu Dương Chí Viễn trong tối đó xong thì quay về nhà nghỉ ngơi, hôm sau lại tiếp tục đi thi.

Cứ thế cuộc thi kéo dài liên tục bốn ngày liền thì kết thúc. Ngô Bình phát huy rất tốt, cậu tự đoán điểm cho mình, chắc cũng được bảy trắm bốn mươi lăm trên bảy trăm năm mươi điểm, năm điểm không đạt được đều là điểm chủ quan, cậu không tự tin mình sẽ lấy được điểm tuyệt đối.

Hôm kỳ thi đại học kết thúc, bố mẹ cậu và cả hai bố con Âu Dương Chí Viễn và Hàn Băng Nghiên đều đến đón cậu. Lần trước Từ Kiêu mặc sườn xám, lần này đổi lại Hàn Băng Nghiên mặc một chiếc sườn xám màu đỏ rất đẹp, đẹp hơn cả vạn lần cho với Từ Kiêu hôm đó.

Ngô Bình nhận lấy bó hoa tươi từ tay Ngô Đại Hưng rồi nói: “Cuối cùng cũng thi xong rồi”.

Âu Dương Chí Viễn: “Tiểu Bình, bố đã đặt nhà hàng, chúng ta cùng đi chúc mừng đi”.

Âu Dương Tỉnh cười, nói: “Anh Tiểu Bình, mấy hôm nay em đã hỏi thăm về anh, thì ra anh lợi hại đến thế, không chỉ là thần bóng rổ của trường Số 1 mà còn là thủ khoa toàn thành phố. Lần này nhất định anh có thể trở thành thủ khoa của tỉnh”.

Ngô Bình nói: “Đỗ thủ khoa hay không không quan trọng, chỉ cần đỗ vào đại học Thần Kinh là được rồi”.

Lúc này, một đám người đánh trống thổi kèn xuất hiện, là huấn luyện viên dắt theo các anh em trong đội bóng đến, còn có cả mấy nữ sinh của trường, tặng hoa cho Ngô Bình. 

Huấn luyện viên nói: “Ngô Bình, chúc em đạt thành tích lọt top đầu của kỳ thi, thi đỗ vào trường mơ ước”.

Ngô Bình cười, nói: “Cảm ơn mọi người, vừa hay chúng tôi đã đặt nhà hàng, mọi người cùng đi ăn đi.

Đương nhiên họ không khách sáo với Ngô Bình, lập tức đồng ý ngay.

Tối đó, trong buổi tiệc, Ngô Bình chúc rượu xong một vòng thì bỗng sực lại, cậu cười, nói: “Mọi người từ từ uống nhé, tôi ra ngoài một lát”.

Cậu ra khỏi nhà hàng thì nhìn quanh rồi đột ngột bay lên cao, sau đó đáp xuống một mảnh đất trống cách đó mấy trăm mét. Trên mảnh đất trống đó có một thiếu niên đang đứng, sau lưng có hai cô gái xinh đẹp mặc quần áo sặc sỡ, họ đều tầm mười bảy tuổi.

Thiếu niên đứng lạnh lùng, bình thản nói: “Anh có thể cảm ứng được tôi, chứng tỏ cũng có chút đạo hành”.

Ngô Bình quan sát thiếu niên đó, cậu ta mặc đồ màu tím, không giống với cách ăn mặc của người bình thường. Hơn nữa, trên người cậu ta còn có khí tức của người cõi trên, loại khí tức đó không thể làm giả được. 

Ngô Bình hỏi: “Đến vì tôi sao?”

Thiếu niên: “Trước đó tôi có nghe nói Trung Châu xuất hiện một nhân vật rất lợi hại, liên tục gây ra chuyện lớn. Bên cạnh tôi có vài thuộc hạ, họ cũng có làm ăn ở Trung Châu, giờ cũng đều bị ảnh hưởng từ cậu”.

Ngô Bình bình thản đáp: “Nếu tôi làm ảnh hưởng đến người bên cạnh cậu thì thật xin lỗi quá”.

Thiếu niên: “Tôi chẳng hơi đâu quan tâm chuyện của người dưới, tôi đến đây đơn giản chỉ là để giết cậu”.

Ngô Bình nheo mắt: “Giết tôi?”

Thiếu niên cười, nói: “Lâm Tôn cũng xem như bạn của tôi, cậu có thể ăn hiếp được hắn ta thì nhất định cũng có bản lĩnh. Hơn nữa, cả cậu và hắn ta đều thông minh, không chừng giết cậu rồi sẽ có thu hoạch lớn. Nếu như cậu may mẫn, tôi giết được cậu thì sẽ có thể có được khí vận của cậu”.

Khí tức đã bắt đầu dịch chuyển quanh người Ngô Bình, cậu lạnh lùng hỏi: “Chỉ dựa vào mấy người các người mà cũng muốn giết tôi sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play