Nghe nói là nhà họ Cổ, Ngô Bình bất giác vui vẻ, cậu không nói nhiều mà hỏi tiếp: “Cha nuôi, chuyện làm ăn kiếm tiền như vậy, sao nhà họ Gổ lại giao cho nhà họ Kha làm?”
Âu Dương Chí Viễn: “Chuyện này cũng không xem là giao cho nhà họ Kha, mà chỉ là giao quyền quản lý bên dưới. Nhà họ Kha vẫn phải lấy hàng từ nhà họ Cổ. Lợi nhuận của nhà họ Kha không phải do chênh lệch giá, mà là từ số lượng hàng. Họ bán ra càng nhiều thì phần trăm nhà họ Cổ chia cho càng nhiều”.
Ngô Bình: “Xem ra quản lý bên dưới không đơn giản”.
“Đúng vậy. Lợi nhuận của Khoái Lạc Hoàn rất cao, vì vậy thường hay có người bán lậu, hoặc lén tưồn ra, bán nơi khác. Những chuyện này, đều cần có người điều tra. Nói trắng ra thì nhu cầu Khoái Lạc Hoàn ở một nơi là cố định, dao động không lớn. Nếu lượng bán hàng ở một nơi nào đó giảm thấp thì rất có khả năng đã bị người khác chiếm thị trường, bên trong chắc chắn có xảy ra tình trạng bán lậu. Nhiệm vụ chủ yếu của nhà họ Kha chính là khiến thị trường trật tự, ít nhất không đến mức hỗn loạn”.
“Vậy nhà họ Gổ có thể chia bao nhiêu cho nhà họ Kha?”
“Ít thì một phần trăm, hơn hai phần trăm cũng có khả năng”. Âu Dương Chí Viễn khế thở dài: “Cả Trung Châu này ít nhất cũng có hai triệu người dùng Khoái Lạc Hoàn, mỗi năm một người bỏ ra ba mươi nghìn, thì có được lợi nhuận mấy chục tỷ. Một phần trăm cũng là mấy tỷ rồi!”
Ngô Bình: “Chẳng trách nhà họ Kha muốn chạy. đến đây làm ăn, thứ này quả nhiên rất dễ kiếm tiền”.
Âu Dương Chí Viễn: “Kiếm tiền thì dễ, nhưng không phải ai cũng có thể làm được, nhất định phải có năng lực kiểm soát nhất định ở Trung Châu”.
“Nói đến khả năng kiểm sát, hình như nhà họ Kha không phải người bản địa đúng không?”
Âu Dương Chí Viễn: “Lúc trước chẳng phải cha đã nói rồi sao, nhà họ Kha tìm được núi dựa, hai bên có lẽ là quan hệ hợp tác. Chắc hẳn người này biết được, toàn bộ xe taxi ở Trung Châu đều do hắn ta nắm giữ”.
Ngô Bình nhướng mày: “Là Lương Ngũ”.
“Đúng, là hắn ta”.
Lương Ngũ này tên thật là Lương Thành Bích, xếp thứ năm trong nhà. Nhà họ Lương vốn rất có
thế lực, mà hản ta lại là em vợ thị trưởng làm ăn kinh doanh đương nhiên càng dễ hơn.
Ngô Bình ngẫm nghĩ, nói: “Khoái Lạc Hoàn là một miếng thịt mỡ, người muốn chiếm phần rất nhiều. Con lại cảm thấy, chúng ta có thể thử xem”.
Âu Dương Chí Viễn ngây người: “Chúng ta thử xem? Tiểu Bình, ý con là sao, hớt tay trên chuyện làm ăn trong tay nhà họ Kha?”
Ngô Bình cười nói: “Cha nuôi, cha hiểu lầm rồi, con nói là đoạt lấy miếng thịt từ trong tay Lương Thành Bích”.
Âu Dương Chí Viễn giật mình, kinh ngạc nói: “Vậy thì không được! Thế lực nhà họ Lương rất lớn, huống hồ còn có thị trưởng giúp hắn ta, chuyện này...
Ngô Bình: “Cha nuôi yên tâm đi. Nếu con không năm chắc trăm phần trăm thì con sẽ không nói với cha đâu. Chuyện này, con sẽ hỏi rõ trước”.
Sau đó cậu lấy điện thoại gọi cho Cổ Thanh Liên.
“Em trai!”. Cổ Thanh Liên bên kia rất vui vẻ, Ngô Bình đã không liên lạc với cô ấy hai ngày rồi.
Ngô Bình: “Chị à, nghe nói chị muốn hợp tác với nhà họ Kha, bàn bạc chuyện kinh doanh Khoái Lạc Hoàn ở Trung Châu?”