Câu cuối cùng mười bốn điểm, Ngô Bình chỉ cần năm phút là giải quyết xong. Sau khi kiểm tra hết một lượt, cậu đã đứng lên nộp bài. Hành động đó của cậu khiến rất nhiều người trừng mắt, họ còn không đủ thời gian mà tên này lại nộp bài sớm, đúng là không phải con người.

Sau khi thi xong buổi chiều, trời vẫn còn sáng, Ngô Bình đã hẹn Âu Dương Chí Viễn và Hàn Chí Thành cùng gặp mặt ở một trà lầu, bước đầu sắp xếp ổn thỏa chuyện buôn bán trà thanh nhiệt.

Âu Dương Chí Viễn ở lại từ hôm qua đến giờ, hôm nay cũng ở mãi trong nhà để chờ Ngô Bình thi xong.

Ngô Bình lấy công thức trà thanh nhiệt đã viết ra, đưa cho Hàn Chí Thành, nói: “Chú Hàn, loại trà thanh nhiệt này của chúng ta uống vào cảm giác rất tuyệt, hơn nữa còn có tác dụng điều hòa cơ thể. Đây là ba công thức, phù hợp với ba kiểu người có thể chất khác nhau, cháu đã viết rất rõ bên trên rồi”

Hàn Chí Thành gật đầu: “Ngày mai chú sẽ thành lập công ty”

Âu Dương Chí Viễn: “Giờ đã có thể bỏ tiền ra chạy quảng cáo rồi, mọi người thấy nên đặt tên gì cho trà thanh nhiệt thì thích hợp?”

Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Gọi là Lục Băng đi, màu xanh, mát lạnh”

Âu Dương Chí Viễn gật đầu: “Cái tên này không

tồi Lúc ba người họ đang bàn bạc thì vợ của Âu Dương Chí Viễn gọi đến, ông ta bắt máy, nói: “Tiểu

Bình, lát nữa bố phải đi ăn cơm với khách”

Lúc này, tâm trạng của Âu Dương Chí Viễn hơi buồn.

Ngô Bình vội hỏi: “Bố nuôi, sao thế?” 

Âu Dương Chí Viễn bình thản nói: “Bố và mẹ Tiểu Tinh sắp ly hôn rồi”

Ngô Bình rất bất ngờ, năm xưa Âu Dương Chí Viễn còn khó khăn mà đối phương vẫn kết hôn với ông ta, sao giờ lại ly hôn?

Âu Dương Chí Viễn cười mếu, nói: “Đàn ông thay đổi thì phụ nữ cũng vậy. Nói ra cũng không sợ con cười, một năm trước đây, mẹ Tiểu Tinh đã có quan hệ thân thiết với một người đàn ông, thậm chí nửa năm gần đây họ còn dọn về sống chung với nhau nữa. Thật ra việc người nhà họ Kha đối xử với bố như vậy cũng có liên quan đến thái độ của bà ấy đối với bố”

Ngô Bình không ngờ Âu Dương Chí Viễn lại gặp nhiều trắc trở đến thế, cậu an ủi: “Bố nuôi, bố không sai, đừng nghĩ quá nhiều, thuận theo tự nhiên được rồi

“Ừm'. Âu Dương Chí Viễn nói: “Vì vậy tối nay bố đến ăn bữa cơm chia tay với họ. Theo ý bà ấy thì mấy người nhà họ Kha, thậm chí cả người đàn ông đó cũng có máu mặt”

Ngô Bình nheo mày: “Bố nuôi, người đó là ai?” Âu Dương Chí Viễn: “Hắn ta là một người làm

việc ở sàn bất động sản, bố đã mua mấy căn nhà ở chỗ hắn ta”. 

Ngô Bình: “Bố nuôi đã ly hôn với bà ấy rồi sao?”

Âu Dương Chí Viễn: “Ăn xong bữa cơm này thì sẽ ký thỏa thuận ly hôn luôn”

Ngô Bình hỏi: “Tại sao phải đến Trung Châu để ăn cơm?”

Âu Dương Chí Viễn: “Nhà họ Kha có chỗ dựa ở Trung Châu, chuẩn bị làm ăn lớn ở đây”

Ngô Bình hứng thú: “Làm ăn lớn gì?” Âu Dương Chí Viễn: “Buôn bán Khoái Lạc Hoàn”

Khoái Lạc Hoàn là một loại thuốc có thể khiến cho tinh thần của con người vui vẻ, có điều nó không chứa thành phần gây nghiện nên nó được yêu thích nhiều hơn thuốc lá. Đương nhiên, Khoái Lạc Hoàn là hàng độc quyền, mỗi nơi chỉ có một chỗ kinh doanh, những người khác đều phải đến lấy hàng từ chỗ này, hơn nữa còn không có quyền trả giá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play