Ngay cả chuyện cậu thi vào đại học chủ nhiệm lớp cũng không biết vì cậu đã từng nói mình định để năm sau thi, mãi đến trước ngày thi một ngày, Ngô Bình mới báo cho ông ấy.

"Cái gì, em muốn thi vào đại học vào năm nay!", chủ nhiệm hết sức bất ngờ: "Có chắc ăn chưa?"

Thành tích của Ngô Bình vô cùng tốt, đã hoàn thành toàn bộ chương trình học, lại là người đứng đầu toàn thành phố, nhưng dù sao ban đầu cũng định là để năm sau mới thi. Bình thường thì kế tiếp học sinh cấp ba sẽ làm các đề thi thử và tổng kết, không ngừng nâng cao thành tích rồi dốc hết sức thi đại học vào năm sau. Nếu như không có một năm ôn luyện thì chẳng ai dám nói sẽ thi được thành tích tốt.

Ngô Bình nói: "Thưa thầy, em chắc chăn rồi ạ".

Thầy giáo nói: "Vậy, em chuẩn bị thi vào trường nào?"

Trong tiềm thức của ông ta, thành tích như Ngô Bình đương nhiên sẽ đăng ký vào mấy trường top đầu.

Ngô Bình đáp: "Thưa thầy, em chuẩn bị đăng ký vào đại học Thần Kinh".

Thầy chủ nhiệm cũng không bất ngờ, gật đầu nói: "Với thành tích của em, thi vào đại học Thần Kinh cũng không phải vấn đề gì lớn. Có điều, nếu có thể chờ thêm một năm thì chắc chắn có thể chắc ăn 100%".

Ngô Bình cười nói: "Thầy cứ yên tâm. Năm nay không được thì chẳng phải vẫn còn sang năm à?"

Thầy chủ nhiệm nghĩ lại cũng đúng bèn nói: "Vậy được rồi, thầy chúc em thuận buồm xuôi gió!"

Hơn nữa, nếu Ngô Bình có thể thi đậu đại học Thần Kinh thì cũng là niềm vinh dự của Trung Châu.

Ngày mai sẽ thi đại học, trường học đã nghỉ hết, những nhân viên có liên quan được sắp xếp trong trường thi. Ngô Bình đi đến thư viện trường chuẩn bị ôn lại, củng cố tri thức. Dù sao, đại học Thần Kinh cũng không dễ thi đậu, dù cậu có thi đậu cũng phải đạt được thành tích tốt một chút.

Trong thư viện cũng không có nhiều người lắm, dù sao mai cũng thi, đa số đều về nhà nghỉ ngơi, chuẩn bị nghênh đón trận chiến ác liệt vào ngày mai.

Ngô Bình tìm một chỗ yên lặng bắt đầu lật sách xem đề. Giờ thứ cậu đang xem là chương trình liên quan đến đại học, nó giúp tầm nhìn cậu được xa hơn. 

Cách bàn có một cô gái đang ngồi, sắc mặt không được tốt lắm, hơi hơi vàng, cơ thể cũng gầy yếu, vừa thấy đã biết bị bệnh.

Cứ cách vài phút cô ấy lại khó khăn nhịn cơn ho xuống, nhưng nó quá khó, khó tránh khỏi sẽ phát ra từng tiếng khụ nặng nề. Hiển nhiên là cô ấy không muốn tiếng ho của mình ảnh hưởng đến người khác.

Cô gái có dáng dấp vô cùng xinh đẹp, chỉ là bệnh tật khiến cô ấy trông rất tiều tụy, chẳng có chút sức sống của tuổi trẻ.

Tiếng ho liên tục đã thu hút ánh mắt của Ngô Bình, cậu không khỏi nhìn về phía cô gái. Cô ấy chắc hẳn là học cấp ba vì cũng đang luyện đề. Nữ sinh đó có vẻ ngoài rất xinh, chỉ là sắc mặt vàng như nến và không biết trang điểm nên đã che mất đi khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy.

Ngô Bình thấy cô ấy thì cũng có chút ấn tượng. Hoàn cảnh gia đình của cô gái đó cũng không tốt, nhưng học tập lại cực kỳ chăm chỉ, là học sinh nằm trong top 10 của khối, trên bảng vinh quang còn có ảnh của cô ấy.

Ngô Bình cũng ít nhiều có nghe nói về cô nữ sinh đã gặp, cô ấy tên Tô Thanh Quả, mới có mấy tuổi đã mất bố, một mình mẹ cô ấy nuôi nâng hai cô con gái 

Nhưng ông trời cũng không công bằng với cô ấy, năm mười tuổi Tô Thanh Quả đã mắc phải căn bệnh kỳ lạ, cơ thể gầy yếu, tóc ố vàng, mặt mày mang vẻ bệnh tật, thể lực cũng yếu ớt hơn người bình thường rất nhiều.

Cô ấy không thể mệt, không thể vận động, mỗi bữa chỉ có thể ăn một ít cơm, không thì sẽ nôn mửa, cả người phù thũng khó chịu. Vì hoàn cảnh gia đình nghèo khó nên cũng không có tiền chạy chữa, chỉ có thể yên lặng chịu đựng ốm đau. Song dù vậy, cô ấy vẫn cố gắng học hành, thành tích vẫn luôn cầm cờ đi trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play