Hiện trong tay cậu có giá trị mấy ngàn tỷ. Nhiều tiền như vậy, lấy ra một ít đưa cho các cô gái này cũng chẳng đáng là bao.

Các cô gái giúp việc đều sửng sốt, mỗi người được hai triệu, còn có thể rời đi bất cứ lúc nào.

Một cô gái mặc đồ đỏ mặt trái xoan, khoảng mười sáu, mười bảy tuổi hỏi: “Công tử, thật không?”

Ngô Bình: “Đương nhiên là thật, cô tên gì?”

Cô gái áo đỏ này vội nói: “Công tử, tôi tên là Lục. Doanh”.

Ngô Bình: “Cô Lục Doanh, cô thống kê lại giúp tôi, xem thử ai muốn đi, ai muốn ở lại. Thống kê xong, cô đưa danh sách cho tôi”.

Lúc này họ mới chắc chắn những gì Ngô Bình nói là thật, các cô gái đều vui mừng reo lên, chạy đi nói với người khác.

Ngô Bình đi vài vòng trên đảo, cảm thấy nơi này được xây dựng còn tốt hơn cả biệt thự Lâm Giang, có điều diện tích không lớn bằng nơi đó. 

Cậu đi một vòng quanh đảo quay về, Lục Doanh cũng đã lên danh sách xong, cung kính đưa cho cậu.

Ngô Bình liếc nhìn, đa phần các cô gái đều mong muốn rời đi, dù sao họ không có ấn tượng tốt với cái nơi quỷ quái này, nhưng cũng có mười tám cô gái đồng ý ở lại, trong đó có chín người vừa mới gặp Ngô Bình.

Ngô Bình lập tức bảo người nhà họ Viên phái một cháu thuyền đến đưa những người muốn đi đó

về, hơn nữa còn phân phát cho mỗi người hai triệu tệ.

Sau khi đưa tiễn những người này đi, Ngô Bình ở lại trên đảo, trở thành chủ nhân của hòn đảo nhỏ này.

Buổi chiều, Dương Thanh Ngâm đến tìm cậu.

“Người nhà họ Viên đối xử với dì thế nào?”

Dương Thanh Ngâm: “Họ không dám đối xử không tốt với dì, dù sao họ cũng rất sợ cháu”.

Ngô Bình nói: “Vậy thì tốt. Dì à, dù sao dì cũng không sao, sau này để Trương Tư Lộ giúp dì quản lý tập đoàn Chu Tước đi”.

Dương Thanh Ngâm vội xua tay: “Dì không làm được đâu, tập đoàn Chu Tước có tài sản lên đến mấy trăm nghìn tỷ, dì sợ không quản lý nổi”.

Ngô Bình cười nói: “Sợ gì chứ, chẳng phải còn có Trương Tư Lộ và Viên Khắc Mãn đó sao? Dì có gì không hiểu cứ hỏi họ là được”.

Dương Thanh Ngâm ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Tiểu Bình, dì bảo họ chuyển một phần iy1 cổ phần cho cháu”.

Ngô Bình biết Dương Thanh Ngâm là vì muốn tốt cho cậu, muốn cho cậu thứ gì đó. Cậu cười nói: “Tiền bạc không có ý nghĩa gì nhiều với cháu. Tất nhiên, nếu cháu cần dì giúp thì cháu nhất định sẽ nói”.

Thấy Ngô Bình không cần, Dương Thanh Ngâm cũng không cương quyết, cô ấy nói: “Tiểu Bình, bất cứ lúc nào dì cũng đều ủng hộ cháu làm bất cứ việc gì”. Ngô Bình nói: “Vẫn là dì thương cháu nhất”.

Hai người nói chuyện một hồi, Ngô Bình bảo. Dương Thanh Ngâm cứ thích nghỉ với nơi này trước, buổi chiều cậu quay về Trung Châu.

Vừa về đến Trung Châu, Ngô Bình mượn sách lớp mười hai về, chuẩn bị ôn tập để thi tốt nghiệp cấp ba. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play