Vừa dứt lời, cậu ta như thể biến thành một ảo ảnh, bỗng chốc đã nhận lấy bóng rồi định ném vào rổ.
Lần này, Ngô Bình không ngăn cậu ta lại, nhưng rõ ràng bóng của Lâm Tôn sắp được ném vào rổ thì bất ngờ bị một lực cản lại nên nó đập vào rổ, sau đó bật ngược ra sau.
Ngô Bình đã chuẩn bị sẵn sàng, sau khi giành lại bóng thì quay người phản công.
Sắc mặt Lâm Tôn càng thêm khó coi, dốc toàn lực đuổi theo. Nhưng dù sao đây cũng là một trận bóng, cậu ta không thể thi triển khả năng tu sĩ bí cảnh ra được, nếu không sẽ bị mọi người nghi ngờ.
Ngay khi Ngô Bình bật người nhảy lên, Lâm Tôn cũng nhảy lên theo, tay giơ lên chặn lại bóng. Ngô Bình lập tức đổi tay, đẩy Lâm Tôn ra, đồng thời bóng cũng nhẹ nhàng lăn vào rổ.
Hai người âm thầm đánh nhau năm lần trên không trung, Lâm Tôn cảm thấy khó chịu khắp cả người, Ngô Bình cũng cảm nhận được thực lực mạnh của đối phương nhưng nhìn chung, cậu cảm thấy Lâm Tôn vẫn kém hơn cậu một chút.
Dù sao hai người chỉ có thể thi triển bí lực và sức lực, điều này đã hạn chế rất nhiều đến sự phát huy của Lâm Tôn.
Kết thúc hiệp một, Trung học số 1 Trung Châu dẫn trước đối thủ mười bảy điểm.
“Trung học số 1 Trung Châu mạnh quá! Trung học số 1 Thần Đô thế mà bị dẫn trước mười bảy điểm".
“Đúng thế, phản ứng của Lâm Tôn rất nhanh, nhưng cũng rất khó chạm đến bóng. Người tên Ngô Bình này thực sự rất đáng sợ, tôi thấy siêu sao bóng rổ hàng đầu thế giới cũng có thể chơi tốt được như cậu ta”.
Trong lúc nghỉ ngơi, Lâm Tôn đi đến trước mặt Ngô Bình, cậu ta nhìn Ngô Bình cười nói: “Cảnh giới Bí Kỹ, có thực lực này, cậu rất giỏi rồi”.
Ngô Bình uống ngụm nước, nói: “Quá khen, có thể là người khác quá yếu”.
Lâm Tôn nhếch môi cười: “Trận tiếp theo, tôi sẽ nghiêm túc đấu với cậu, cậu chuẩn bị cho tốt đi”.
“Tôi đợi đây”, Ngô Bình nói.
Sau khi Lâm Tôn đi, Diệp Ngưng Băng chạy đến, cô ấy cười nói: “Quả nhiên tôi không nhìn lầm cậu. Nhưng trận tiếp theo Lâm Tôn sẽ chơi nghiêm túc đấy, cậu phải cẩn thận”.
Ngô Bình động lòng: “Cậu ta không nghiêm túc là sao?”
Diệp Ngưng Băng: “Cậu không nhận ra à? Cậu ta vẫn luôn kiềm chế tu vi của mình, trước đó cậu ta chỉ thi triển một phần ba thực lực của mình thôi”.
Ngô Bình nhướng mày: “Hóa ra cậu ta phong ấn sức mạnh của mình, nhưng cũng chẳng sao, tôi cũng chưa nghiêm túc mà”.
Diệp Ngưng Băng cười nói: “Vậy à, thế cậu áp chế bao nhiêu sức mạnh?”
Ngô Bình mỉm cười: “Tôi chỉ thể hiện chưa đến một phần”.
Vẻ mặt Diệp Ngưng Băng cứng đờ, không đến một phần mười sức lực đã có thể đè ép được Lâm Tôn sử dụng một phần ba sức mạnh?
Hiệp thứ hai bät đầu, động tác của Ngô Bình và Lâm Tôn rõ ràng là chậm lại, hơn nữa một cảnh tượng kỳ lạ xảy ra, không ai có thể đến gần trong vòng ba mét xung quanh họ. Ngay cả một con ruồi cũng không thể đứng được trong phạm vi sức mạnh cực lớn được hình thành xung quanh hai người.
“Âm!”
Không trung vang lên âm thanh như tiếng sấm, các thành viên khác cũng bị lấn ra đến sát biên, không hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
Ngô Bình dẫn bóng lên trước, cả hai người xảy ra va chạm, Ngô Bình lảo đảo, Lâm Tôn lại bị đụng văng ra xa mấy mét, hai chân trượt dài dưới đất.
Ngô Bình úp rổ, lại được điểm.
Hiện trường trở nên cực kỳ quái lạ, đơn điệu, không phải vì Ngô Bình dẫn bóng mà là Lâm Tôn dẫn bóng, hai người lần lượt lấy được điểm, nhưng nhìn chung Ngô Bình lấy được điểm nhiều hơn một chút.
Kết thúc hiệp thứ hai, Trung Châu kéo giãn cách biệt lên hai mươi ba điểm.
Hiệp thứ ba, sân bóng lại khôi phục trạng thái bình thường, hai bên cậu tấn công tôi chặn lại. Nhưng Ngô Bình và Lâm Tôn đều không tham gia vào, hiệp đấu này số điểm của hai đội ngang bằng nhau.