Trận đấu chính thức bắt đầu, Dân Đại vừa ra trận đã như được trời giúp, phối hợp ăn ý, hiệp thứ
nhất đã kiếm được ba mươi lăm điểm, mà Hải Đô
có danh tiếng cao hơn lại chỉ ghi được hai mươi sáu điểm.
Nhưng Hải Đô quả thật rất mạnh, hết hiệp ba đã trực tiếp san bằng tỷ số, đôi bên đều ghi được 84:84
Tiến vào hiệp bốn, Ngô Bình bắt đầu dùng hết sức thi triển bí chú khiến thể lực và độ tập trung của đội Dân Đại tăng lên gấp đôi. Sức tấn công của họ lập tức trở nên dữ dội, đánh cho Hải Đô không có một chút sức chống cự nào.
Trận đấu kết thúc, điểm số hai bên đã là 124:105, Dân Đại giành được chiến thăng.
Kết quả có chút ngoài dự đoán của mọi người, ngay cả những người cược Dân Đại thắng cũng cảm thấy họ biểu hiện tốt quá, hoàn toàn không phải sự biểu hiện bình thường của họ.
Trận đấu đầu tiên kết thúc, Kiều Tuấn Tài đến báo kết quả. Dân Đại có tỷ lệ cược là 1:3 nên năm tỷ của Ngô Bình đã biến thành mười lăm tỷ.
Song, so với trận đấu kế tiếp thì chút tiền đó hoàn toàn chẳng đáng là gì.
Trung Châu và Thần Đô đều sôi nổi xuống sân, Lâm Tôn và Ngô Bình đi đến vị trí đối diện rồi khẽ gật đầu chào hỏi. Trọng tài cầm bóng, sau tiếng còi, quả bóng bị ném lên cao.
Chụp được cầu quyết định quyền phát bóng kế tiếp nên Ngô Bình và Lâm Tôn đều dốc hết sức để lấy được. Bóng bay lên cao, hai bóng người cũng bay lên trời, nhảy cực kỳ cao, gần như là cùng lúc. chụp được bóng.
Có điều, lực cổ tay của Ngô Bình lại cực kỳ quỷ dị, Lâm Tôn cảm thấy bàn tay hơi tê, bóng thế mà lại biến mất, bị Ngô Bình đập mạnh về phía Trung Châu.
Tiếu Kiếm chụp lấy bóng rồi xông thẳng về phía đối phương. Toàn bộ thành viên của Trung Châu đều được Ngô Bình sử dụng bí lực nên phát huy hơn hẳn ngày thường. Nhưng mà, có vẻ Thần Đô cũng giống như vậy, hai bên đều lộ ra thực lực cực kỳ mạnh.
Lực chú ý của Ngô Bình đều đặt hết lên người Lâm Tôn, cậu biết chỉ cần canh Lâm Tôn thì Trung Châu có thể thăng trận này.
Bước chân của hai bên đều vô cùng huyền diệu, nhưng nếu so sánh thì Ngô Bình có vẻ nhỉnh hơn, dù Lâm Tôn di chuyển như thể nào cũng chẳng thể thoát khỏi sự kìm kẹp của Ngô Bình.
Bị một kèm một gắt gao, ban đầu Lâm Tôn còn không cho là đúng, là một cao thủ Bí Cảnh, cậu ta cũng chẳng coi Ngô Bình là cái đinh gì. Song qua một phút, ba phút rồi mười phút, Ngô Bình ngày càng kèm kẹp sít sao, từ lúc vào sân đến giờ, cậu ta chỉ chạm vào bóng được một lần, còn lại đều bị Ngô Bình cướp đi.
Lúc này, điểm số của hai bên đã là 36:32, Trung Châu dẫn trước bốn điểm.
Trong mắt Lâm Tôn toát ra vẻ không kiên nhẫn và tức giận, cậu ta bỗng dưng tăng tốc, dùng một tốc độ khó tin thoáng chốc vượt qua Ngô Bình, chạy thẳng về phía rổ.
Nhưng mà, khi bóng bay về phía mình, cậu ta chuẩn bị chụp lấy thì một bàn tay chợt chặn ngang chụp lấy bóng rồi ném ra sau.
Tiền phong chính La Nguyên Lượng nhảy lên nhận lấy bóng rồi chạy về phía rổ và đập thẳng bóng vào rổ.
Hiện trường lập tức vang lên tiếng hoan hô, Lâm Tôn nheo mắt lại, bóng của mình liên tục bị Ngô Bình ngắt bóng khiến cậu ta cảm thấy rất mất mặt. Là ông hoàng bóng rổ của Thần Đô và là cao thủ Bí Thiên Cảnh, cậu ta không thể nào chấp nhận nổi chuyện này cứ liên tiếp xảy ra được.
Lúc này, khí thế quanh người cậu ta lập tức nặng tựa ngàn cân, không khí trên sân cũng như sệt lại, hành động của các thành viên khác cũng trở nên khó khăn, mặt mày trắng bệch.
Ngô Bình khế cau mày, bước ra một bước phát ra một sức mạnh phản trọng lực. Thoáng chốc, tất cả các cầu thủ đều khôi phục hành động, trận đấu tiếp tục tiến hành.
"Tôi đã xem nhẹ cậu rồi", Lâm Tôn nhìn chằm chăm Ngô Bình, gắn từng chữ nói.
Ngô Bình: "Cậu lại làm tôi thất vọng rồi". Lâm Tôn nhếch mép nói: "Vừa nhìn thấy cậu, tôi
đã cảm giác được một khí tức quen thuộc, có lẽ chúng ta đến từ cùng một nơi".
Ngô Bình ngẩn ra: "Cùng một nơi, ở đâu cơ?"
Lâm Tôn: "Cậu có từng nghe nói qua vũ trụ Chấn Đán chưa?"