Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Chuyện này rất bình thường, dù sao bọn họ cũng không muốn võ trường đóng cửa một năm”.
Sau đó thì hỏi Tân Cự Phong: “Khi nào tôi qua thì thích hợp?”
Tân Cư Phong cười ha ha, nói: “Chủ võ quán, Đông Vương biết chuyện này thì đã liên lạc với tôi, ông ấy hy vọng ngày mai có thể đến xem trận chiến, trợ uy giúp chủ quán”.
Ngô Bình: “Ồ, Đông Vương của các anh rất hứng thú với chuyện này?”
Tân Cự Phong: “Năm đó Đông Vương từng dẫn binh đại chiến với quân Phù Tang, có mối thù thâm sâu với người Phù Tang!”
Ngô Bình: “Được”.
Buổi chiều, Ngô Bình nhận điện thoại của Hàn Băng Nghiên hỏi anh tối nay có về Trung Châu không để cùng cô ấy tham gia bữa tiệc tối các tinh anh giới thương nghiệp.
Ngô Bình nhìn đồng hồ, cảm thấy vẫn đi kịp, nói với cô ấy sẽ đến đúng giờ.
Thân là chủ quán, Ngô Bình cũng có tài xế riêng của mình, xe cũng là xe sang cao cấp, được thiết kế
riêng, xe nặng tới bốn tấn, giá hơn hai triệu.
Tuy xe đắt nhưng khả năng bảo vệ thì rất mạnh, hơn nữa tăng tốc lên trăm cây số chỉ cần hai phẩy năm giây.
Tài xế của Ngô Bình, năm nay hai mươi lăm tuổi, là một học viên chính thức, da ngăm đen, vóc dáng không cao, trông khá thật thà, đi lính đã ba năm, khả năng lai xe rất tốt.
Lúc quay về, Ngô Bình dẫn theo Đào Thành.
Từ Trung Châu đến tỉnh thành chưa đến ba trăm cây số vì cả hành trình không giới hạn tốc độ, nên chỉ chừng nửa tiếng đồng hồ, bọn họ đã đến nội thành Trung Châu.
Bố mẹ Ngô Bình đều không ở nhà, vì vậy cậu trực tiếp đến thẳng nhà Hàn Băng Nghiên.
Hàn Chí Thành không có nhà, chỉ có Hàn Băng Nghiên ở nhà đợi cậu về. Hàn Băng Nghiên thoạt nhìn như có tâm sự nặng nề, thấy Ngô Bình đến, cô ấy vội nói: “Anh Bình, bố em mất tích rồi, không tìm được người”.
Ngô Bình nhíu mày, người đang yên lành sao lại mất tích? Cậu hỏi: “Dì đâu?”
“Mẹ em dẫn người đi tìm rồi, em lo chết mất!”,
Ngô Bình: “Băng Nghiên, đừng gấp. Nói cho anh, mất liên lạc với chú bao lâu rồi?”
Hàn Băng Nghiên: “Tám giờ rưỡi sáng, ba em đã ra ngoài rồi, nói đi gặp người bạn cũ. Tự ông ấy lái xe đi, cũng không dẫn theo tài xế. Sau đó thì mãi không liên lạc được với ông ấy. Mới đầu em không để ý, nghĩ là ba em chỉ là bận thôi. Nhưng nửa tiếng trước, điện thoại ba em lại gửi đến một tin nhắn”.
Nói rồi cô ấy lấy điện thoại ra, là một tấm ảnh, Hàn Chí Thành trong tấm ảnh ấy mặt đầy máu, ngồi trong cánh đồng cỏ dại, hai chân quỳ dưới đất, ánh mắt đầy vẻ lo sợ.
Ngô Bình nhìn chằm chằm bức ảnh, nhìn kỹ rồi hỏi: “Ngoài ảnh ra thì còn thứ gì khác không?”
Hàn Băng Nghiên lắc đầu: “Không có. Em gọi điện qua thì không ai nghe cả”.
Ngô Bình: “Báo cảnh sát chưa?”
Hàn Băng Nghiên: “Báo rồi. Nhưng cảnh sát cũng không có manh mối gì”.
Ngô Bình nói: “Đừng lo, anh đi tìm chú”. Nói rồi, cậu bỗng bay lên không. Sau Bí Cảnh thì