Ken Kamiya sửng sốt một lúc, hắn chỉ là khách sáo thôi, không ngờ Ngô Bình lại nói như thật, sắc mặt hẳn hơi khó coi: “Mấy lời nói rẻ tiền này quá mức nhàm chán. Nếu đúng thật là cao thủ thì chỉ cần đánh bại tôi bằng võ lực”.
Ngô Bình: “Anh vội cái gì, cái thứ rác rưởi như anh, tôi chỉ cần một tay là có thể đánh được mười người. Nghe nói anh giỏi nhất là thuật rút kiếm, tôi sẽ sử dụng Tam Tuyệt Thần Kiếm vừa tu luyện được. để đánh bại anh”.
Ken Kamiya sầm mặt: “Cậu rất tự tin”.
Ngô Bình: “Đương nhiên rồi”.
Ken Kamiya cười nhạo: “Nếu cậu đã tự tin như thế thì chúng ta đánh cược, thế nào?”
Ngô Bình động lòng: “Anh muốn đánh cược cái gì?"
Ken Kamiya: “Nếu cậu thua thì võ quán Liên Sơn phải đóng cửa ba năm”.
Ngô Bình đồng ngay tức khắc: “Được, nếu anh thua thì võ trường Heisei đóng cửa một năm, đồng thời bồi thường cho võ quán Liên Sơn một trăm tỷ tệ”.
Ken Kamiya nhướng mày: “Được, bây giờ tôi và cậu viết thỏa thuận đi”.
Ngô Bình bảo người chuẩn bị giấy bút, hai bên lần lượt cử đại diện cho võ trường Heisei và võ quán Liên Sơn ký vào bản thỏa thuận.
Ký xong thỏa thuận, Ken Kamiya bật cười: “Cậu sẽ hối hận ngay thôi”.
Ngô Bình không nhiều lời với hắn nữa, nhận lấy thanh bảo kiếm từ trong tay Tân Cự Phong, lạnh nhạt nói: “Ra tay đi”.
Tay trái Ken Kamiya cầm võ kiếm, tay phải cầm thanh kiếm, từng bước đi về phía Ngô Bình.
Ngô Bình chỉ mặc nhiên đứng đó, khi hai người chỉ còn cách nhau hơn ba bước chân, Ken Kamiya bỗng ra tay, chém một nhát hướng cổ Ngô Bình với tốc độ nhanh đến không thể tin được.
Trong không khí thoang thoảng mùi khét, thanh kiếm của Ken Kamiya đột nhiên dừng lại giữa không trung, hắn đờ người đứng đó.
Còn Ngô Bình như thể chưa từng động đậy, chẳng qua động tác đã thay đổi, tay phải đặt trên thanh kiếm, ánh mắt toát ra sát khí.
“Keng!”
Cánh tay Ken Kamiya đứt gấy, rơi xuống đất cùng với kiếm, máu bản ra.
Cùng lúc đó, tai trái và chân phải của Ken Kamiya cũng “tách” ra khỏi cơ thể, hắn thảm thiết gào lên, ngã xuống đất, vẻ mặt từ ngạc nhiên đến đau đớn, cuối cùng là tuyệt vọng.
Sau đó là những tiếng reo hò hoan hô, các đệ tử võ quán Liên Sơn đều vô cùng mừng rỡ. Phải biết là mấy năm nay võ quán Liên Sơn luôn bị đối phương chèn ép rất nhiều, đệ tử hai bên gặp nhau ở ngoài thì đệ tử võ quán Liên Sơn thường phải nhường đường. Qua trận chiến hôm nay, e là người sau này phải tránh đường sẽ là người của võ trường Heisei.
Ngô Bình lạnh lùng nhìn Ken Kamiya: “Tôi không giết anh, từ nay về sau, võ trường Heisei đóng cửa một năm, đồng thời bồi thường cho võ quán Liên Sơn một trăm tỷ”.
Ken Kamiya nhanh chóng cầm máu, hắn căm thù nhìn Ngô Bình nói: “Bọn tôi sẽ tuân thủ thỏa thuận nhưng võ trường Heisei sẽ không chịu thua như vậy”.
Ngô Bình: “Không sao cả, chúng ta có qua có lại, ngày mai tôi sẽ đến võ trường Heisei để thách đấu với quán chủ các anh, anh về bảo ông ta chuẩn bị đi. Đương nhiên, ông ta cũng có thể lựa chọn quay lại Phù Tang”.
Ken Kamiya cười nhạo: “Được thôi, đến lúc đó quán chủ bọn tôi sẽ cho cậu thấy thế nào là cường giả thật sự”.
Ngô Bình gọi Tân Cự Phong đến nói: “Cự Phong, anh chịu trách nhiệm nhận một trăm tỷ tệ đó”.
Tần Cự Phong lớn giọng nói: “Vâng”.
Ken Kamiya được người khác cõng đi rời khỏi võ quán Liên Sơn. Tin tức nhanh chóng lan truyền ra ngoài, hôm đó có hàng trăm ngàn thành viên trực. tuyến của võ trường Heisei yêu cầu hoàn trả lại phí”.
Ngay khi đối phương rời đi, Trương Thần nói với Ngô Bình hiện có rất nhiều người mong muốn tham gia khóa đào tạo trực tuyến của võ quán Liên Sơn.
Anh ta nghĩ có thể chọn ra một nhóm học viên chính thức thông qua đào tạo trực tuyến như võ trường Heisei.