Đúng lúc này, hai bóng người nhảy lên đỉnh núi, chính là Ngô Bình và Nghiêm Lãnh Thạch.
Nhìn thấy Nghiêm Lãnh Thạch, ông hai Vương nhíu mày: “Nghiêm Lãnh Thạch, ông nhất định phải xen vào chuyện này à?”
Nghiêm Lãnh Thạch lạnh nhạt nói: “Có chuyện gì mà không thể ngồi xuống nói chuyện? Tôi biết rõ nguyên nhân hậu quả của sự việc, là con trai ông lái xe với tốc độ cao, cái chết của cậu ta là do cậu ta tự chuốc lấy, không thể trách người khác”.
Ông hai Vương hừ một tiếng: “Nếu ông nhất quyết muốn xen vào thì đừng trách tôi không khách sáo! Ông Hồi”
Ông Hồ đó bước đến, từng bước đi của ông ta đều khiến đá trên đỉnh núi rung chuyển.
Nghiêm Lãnh Thạch và ông Hồ này có quen biết, ông ta nói: “Hồ Tế Châu, chuyện này có liên quan gì đến ông”.
Hồ Tế Châu khế cười: “Nghiêm Lãnh Thạch, tôi được người khác tín nhiệm thì nên làm tròn trách nhiệm. Bây giờ ông lùi ra, tôi có thể xem như ông không đến”.
Ngô Bình không quan tâm đám người này, đi thẳng về phía Ngô Đại Hưng và Dương Quế Chỉ.
Hồ Tế Châu hừ một tiếng: “Cậu xem tôi là không khí à?”, nói rồi đánh một chưởng vào Ngô Bình.
Đòn tấn công vừa được tung ra, Ngô Bình biến mất ngay tại chỗ. Ngay sau đó một bóng người mờ ảo xuất hiện sau lưng Hồ Tế Châu.
“Phụt!"
Một chưởng đập mạnh vào lưng ông ta, Hồ Tế Châu nôn ra nội tạng đã nát vụn, sau đó toàn thân ông ta vặn vẹo, cơ thể không ngừng co rút lại, cuối cùng xương cốt gãy vụn co rút thành một khối hình cầu, máu rỉ ra liên tục, hơn nữa ông ta không chết, mà không ngừng hét lên thảm thiết.
Chiêu mà Ngô Bình sử dụng là một chiêu thức cực kỳ độc ác, có thể khiến cơ thể co lại thành quả cầu, phải chịu sự đau đớn tột cùng. Cậu hận đám người đã ra tay với bố mẹ mình này nên cậu vừa đến đã ra tay với chiêu tàn nhẫn nhất.
Nhìn thấy đám cao thủ Hồ Tế Châu chỉ một chưởng đã bị đánh thành bộ dáng quỷ dị này, ngay cả Nghiêm Lãnh Thạch cũng giật mình, hồi lâu cũng không nói được lời nào.
Ông hai Vương run lên, vô thức lùi ra sau lưng quản gia Củng.
Sắc mặt quản gia Củng khá khó coi, dù thế nào ông ta cũng không ngờ ông Hồ mạnh như thế lại thất bại hoàn toàn, khiến họ rơi vào tình cảnh nguy hiểm.
Quản gia Củng không hổ là người từng gặp nhiều sóng gió, ông ta nhìn Hồ Tế Châu, khen ngợi: “Bản lĩnh hay đấy, bái phục”.
Nghiêm Lãnh Thạch: “Ông hai Vương, người ông tìm đến đã xong đời rồi, tiếp theo ông định làm sao đây?”
Ông hai Vương lạnh nhạt nói: “Người này rất có tiếng ở ngoài tỉnh, không ngờ thực lực lại yếu đến thế, đúng là tốn nhiều tiền vô ích”.
Sau đó ông ta chắp tay với Ngô Bình nói: “Tôi nghĩ chuyện hôm nay đến đây thôi”.
“Đến đây thôi?”, Ngô Bình cười nhạo: “Ông động vào bố mẹ tôi, chỉ một câu nói nhẹ nhàng đã muốn tôi bảo qua cho ông à?”
Nói rồi Ngô Bình cởi bỏ điểm huyệt cho bố mẹ, sau khi đứng lên, Ngô Đại Hưng nói: “Tiểu Bình, đám người này đã bắt bố mẹ đến đây”.
Ngô Bình gật đầu nói: “Bố đừng sợ, mọi chuyện đã có con rồi”.
Cậu đi thẳng về phía ông hai Vương khiến ông ta hoảng sợ lùi về phía sau đến khi không thể lùi được nữa.
Ông ta cực kỳ lo lắng, vệ sĩ bên cạnh cũng đều đứng trước mặt ông ta.
Ngô Bình vung tay lên, sức mạnh đáng sợ lan tràn, đám người này đồng loạt bị đẩy bay ra xa như diều đứt dây, còn cậu thì dễ dàng bước đến trước. mặt ông hai Vương.
Ông hai Vương run giọng nói: “Có gì từ từ nói”.
Ngô Bình vỗ lên người ông ta mấy mươi cái, sau đó rụt tay lại, cậu lạnh nhạt nói: “Tôi đã đặt cấm chế trên người ông, sau này cứ cách một tiếng đồng hồ thì ông sẽ có cảm giác sống không bằng chết”.
Ông hai Vương vừa ngạc nhiên vừa tức giận: “Cậu dám!”
Ngô Bình cười mỉa: “Các ông là người ra tay trước nên đừng trách tôi dùng thủ đoạn cực đoan. Ông quay về suy nghĩ cho tôi lời giải thích hợp lý đi, nếu tôi không hài lòng thì đây mới chỉ là bắt đầu thôi”.
Nói rồi Ngô Bình dẫn bố mẹ xuống núi.