Ông Thạch ngẫm nghĩ rồi nói: “Không có, mặc. dù tôi cũng ăn gà cá thịt trứng nhưng đều là đồ chín".
Ngô Bình: “Côn trùng gì đó... thôi bỏ qua”.
Ông Thạch như nghĩ đến điều gì hỏi: “Tôi từng ăn trứng của một loài chim, sinh trưởng trong một hòn đảo, mùi vị rất mới lạ”.
Ngô Bình gật đầu: “Các loại trứng chim mà ông ăn bị ô nhiễm và chứa độc tố. Chất độc này kết hợp với tuyến thể của ông sẽ tạo ra mùi hôi”.
Hai mắt ông Thạch phát sáng, Ngô Bình là bác sĩ đầu tiên tìm ra nguyên nhân bệnh của ông ta, ông ta vội hỏi: “Thần y Ngô, có dễ chữa không?”
Ngô Bình: “Tôi kê một đơn thuốc, trước tiên ông cứ uống hai ngày. Hai ngày sau nếu không có mùi hôi nữa thì tốt, nếu vẫn còn thì ông lại đến tìm tôi”.
Ông Thạch mừng rỡ: “Cảm ơn thần y Ngô”.
Ngô Bình kê một đơn thuốc rồi nói lại cách sắc thuốc.
Tiễn ông Thạch này đi xong, Nghiêm Lãnh Thạch hơi không an tâm, ông ta hỏi: “Chủ nhân, phương thuốc này có thể chữa được cho ông ta thật sao?”
Ngô Bình: “Chín mươi chín phần trăm là chữa được, dù không hết tôi cũng có thể châm cứu cho ông ta”.
Nghiêm Lãnh Thạch thở phào: “Vậy thì tốt”.
Sau đó ông ta nói: “Chủ nhân, tôi đã biết chuyện hôm qua rồi. Cậu hai nhà họ Vương bị thiêu chết, đó là do hắn tự chuốc lấy”.
Ngô Bình: “Tôi nghe nói nhà họ Vương này cực kỳ kiêu căng, chỗ dựa của họ là gì thế?”
Nghiêm Lãnh Thạch: “Thực lực của gia chủ nhà họ Vương không hề yếu, chỉ đứng sau tôi thôi. Ngoài ra, anh hai của gia chủ nhà họ Vương — Vương Hạo Dã làm quan chức ở thủ đô nên thế lực của nhà họ Vương rất lớn”.
Nói đến đây ông ta nói: “Vương Hạo Dã này suýt nữa tiêu đời vào nửa năm trước vì đối thủ bên giới chính trị của ông ta mạnh hơn. Tiếc là đối thủ
của ông ta đột nhiên lâm bệnh nặng, nghe nói người đó đã không sống được trong bao lâu nữa”.
Ngô Bình: “Bệnh gì thế?”
Nghiêm Lãnh Thạch: “Hình như là bệnh nan y”.
Ngô Bình không hỏi thêm gì nữa, cậu cũng không muốn quan tâm mấy chuyện bao đồng này.
Ngay lúc này, cậu nhận được một cuộc điện thoại, đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói khàn khàn: “Bố mẹ cậu đang ở trong tay tôi, tôi cho cậu nửa tiếng để đến địa điểm này”.
Nói rồi đối phương bèn cúp máy, sau đó gửi một tin nhắn địa chỉ.
Nghiêm Lãnh Thạch ở bên cạnh cũng nghe thấy, ông ta lập tức nói: “Tôi đi với chủ nhân”.
Trong mắt Ngô Bình đầy vẻ tức giận, cậu nói: “Ừ, ông cũng đi đi”.
Địa chỉ được gửi đến là một khu bảo tồn thiên nhiên, ở đây thường không có ai. Có khoảng hơn chục người đứng trên đỉnh của một ngọn núi ở khu vực bảo tồn, Ngô Đại Hưng và Dương Quế Chi cũng ở đó, hai người đều bị điểm huyệt, thân thể cứng đờ quỳ trên dưới đất, không thể động đậy.
Lúc này quản gia Củng cũng ở trong đó, ông ta thản nhiên nói: “Ông hai, tôi đã kiểm tra camera rất cẩn thận, sự việc rất rõ ràng là lúc xe của cậu chủ sắp tông vào thì cửa đột nhiên bị đá văng từ bên trong, sau đó xe của cậu chủ bay lên, tông vào trên cột rồi nổ tung”.
Ông hai này mặt khá tròn, vóc người hơi mập, ông ta lạnh lùng nói: “Nếu đã thế thì không cần nói nữa, người đó vừa đến thì giết hẳn, trả thù cho con trai của tôi”.
Quản gia Củng: “Người này có chút quan hệ với Nghiêm Lãnh Thạch”.
Ông hai Vương cười nhạo: “Vậy thì thế nào? Hôm nay người tôi mời đến là ông Hồ ở tỉnh. Thực lực của ông Hồ đã đạt đến Bí Cảnh tầng ba, mạnh hơn Nghiêm Lãnh Thạch đó nhiều”.