Mắt Hàn Chí Thành sáng lên: “Vậy sao? Vậy thì tốt quá, chú đang lo không tìm được đường đây”.

Ngô Bình lập tức gửi tin nhắn cho Nghiêm Lãnh Thạch, nói rằng Hàn Chí Thành là người lớn trong nhà, ông ta muốn nhận thầu một ít công trình thị chính.

Nghiêm Lãnh Thạch từng là cao thủ số một của Trung Châu, đương nhiên có quan hệ rất rộng, và cũng đang hưởng lợi từ miếng mồi béo bở công trình thị chính này. Ông ta vừa nhận được tin nhẳn thì liền nói chuyện này rất đơn giản, ngày mai ông ta sẽ sắp xếp ngay.

Có điều, Nghiêm Lãnh Thạch có thể có được vị trí như ngày hôm nay không chỉ nhờ có thực lực mạnh mà còn vì có đầu óc. Sau đó ông ta gọi điện cho Ngô Bình và báo cáo về tình hình các công trình thị chính.

Ông ta nói cho Ngô Bình biết, lĩnh vực công trình thị chính này do ba gia tộc nắm giữ, nhà họ Nghiêm của ông ta là một trong số đó, nhưng quy mô lại nhỏ nhất. Hai nhà còn lại, một nhà là nhà họ Bạch, nhà kia là nhà họ Tạ. 

Hai nhà Bạch, Tạ đều giữ chức vụ trong bộ máy. thành phố, vì vậy mỗi nhà có thể nắm giữ ba phần công trình, còn Nghiêm Lãnh Thạch thì chỉ có thể năm được một phần, ít hơn hai phần.

Sau đó ông ta nói: “Cậu chủ, tôi cũng muốn phát triển hơn trong lĩnh vực đô thị này, kiếm thêm chút tiền, tiếc là quyền lực của người của chúng ta có hạn”.

Ngô Bình hiểu được ý của Nghiêm Lãnh Thạch, thật ra ông ta hi vọng cậu chủ Ngô Bình này có thể giúp đỡ mình.

Ngô Bình suy nghĩ, hỏi: “Làm sao để người mà ông ủng hộ có thể vươn cao hơn?”

Nghiêm Lãnh Thạch: “Tôi có quen một nhà trong tỉnh, có điều địa vị của họ ở Giang Nam quá cao, họ không xem trọng tôi lắm. Nhưng tôi nghe nói, cô cả của nhà đó lập lời thề, kiếm thuật của hai giỏi hơn cô ta, hơn nữa không lớn hơn cô ta năm tuổi thì có thể cưới cô ta làm vợ và có được một phần tư tài sản của gia tộc cô ta”.

Ngô Bình nhìn Nghiêm Lãnh Thạch: “Ông muốn tôi đi đọ kiếm với cô ta sau đó cưới cô ta sao?” 

Nghiêm Lãnh Thạch liền nói: “Đương nhiên cô cả đó không xứng với cậu chủ nhưng nếu cậu chủ có thể thắng được cô ta thì cũng không nhất thiết phải cưới cô ta. Nhưng ít nhất kết quả đó cũng sẽ khiến nhà họ có cái nhìn khác về cậu chủ”.

Ngô Bình suy nghĩ một lúc, nói: “Thôi được, ông sắp xếp chuyện này đi”.

Nghiêm Lãnh Thạch: “Vâng”.

Nghiêm Lãnh Thạch tắt máy xong thì hai mắt sáng rỡ. Nghiêm Hiếu Văn ở bên cạnh ông ta vội hỏi: “Bố, đến cả kiếm tiên Thiên Trần Tử cũng phải khen kiếm thuật của cô cả nhà họ Cổ đó, tu vi của cô ta đã đạt đến Bí Cảnh trung kỳ, với thực lực như vậy e rằng không ai cùng tuổi có thể địch lại”.

Nghiêm Lãnh Thạch bình thản đáp: “Nếu như dễ dàng thì còn gì là thử thách? Nếu cậu ấy có thể chiến thắng Cổ Thanh Liên thì không chỉ có thể chứng tỏ thiên chất của cậu ấy mà còn có thể giúp chúng ta mở đường, để chúng ta trở thành gia tộc số một Trung Châu”.

Nghiêm Hiếu Văn gật đầu: “Nhà họ Cổ là một trong ba gia tộc lớn nhất tỉnh, có được sự công nhận của nhà họ Cổ thì nhà họ Nghiêm chúng ta thật sự có thể hô mưa gọi gió ở Trung Châu rồi”. 

Nghiêm Lãnh Thạch: “Ngày mai bố sẽ đi tỉnh để sắp xếp chuyện này”.

Ngô Bình nói chuyện điện thoại xong được một lúc thì Hàn Chí Thành liền nhận được điện thoại của Bộ Xây dựng thành phố, nói rằng hi vọng có thể hợp tác với ông ta, cùng xây dựng Trung Châu tươi đẹp.

Hàn Chí Thành nghe điện thoại, vừa bất ngờ vừa vui mừng, nói: “Ngô Bình, bên thành phố giao cho chú công trình trị giá năm trăm triệu”.

Ngô Bình hỏi: “Chú Hàn, công trình năm trăm triệu thì có thể kiếm được bao nhiêu?”

Hàn Chí Thành cười, nói: “Chú là nhà thầu, lợi nhuận ít nhất cũng được một nửa, trừ đi các khoản chỉ phí, ít nhất cũng kiếm được hơn hai trăm triệu”.

Hàn Băng Nghiên nói với vẻ mặt ngưỡng mộ: “Anh Bình lợi hại thật, chỉ cần một cuộc điện thoại là đã lấy được một công trình lớn, trước đây bố tôi chạy đến gấy cả giò, tặng không biết bao nhiêu là quà cáp mà đến một công trình nhỏ cũng không lấy được”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play