Hàn Băng Nghiên lại không hề lo lắng, nói: “Loại du côn này, anh Bình tôi một tay cũng đánh được năm trăm người, nhiều hơn cũng vô dụng”.
'Từ Kiêu nhếch miệng cười: “Đúng vậy, không cần sợ bọn họ, nào, tiếp tục ăn cơm đi”.
Ăn cơm cũng gần xong, Ngô Bình đi thanh toán, sau đó mấy người họ rời khỏi nhà hàng.
Ra khỏi nhà hàng thì lại có mười mấy kẻ vây bọn họ lại, một người trong đó chính là “anh Sinh” lúc nấy. Lúc này, trong tay đám người này còn cầm cả gậy gộc và dao găm, ánh mắt người nào cũng hung ác.
“Anh Sinh” kia lạnh lùng nói: “Nhóc con, mày ăn sạch cứt chó dưới đất đi, rồi tao tha cho mày một mạng!" Nói rồi, gã ta chỉ vào bãi phân chó đen ngòm, trông có vẻ là gã ta cố ý để ở đó.
Ngô Bình liếc nhìn, khẽ nhíu mày nói: “Tôi đã tha cho anh đi rồi, anh lại còn quay lại tìm tôi. Tốt thôi, tôi thỏa mãn yêu cầu của anh vậy”.
Nói rồi, cậu vung một tay về phía “anh Sinh”, đám người xung quanh đồng loạt ra tay, nhưng tay bọn họ vừa mới nâng lên đã cảm thấy trong đầu vang lên một tiếng rầm, lập tức ngây ngốc tại chỗ.
“Anh Sinh” không kịp phản ứng thì bị Ngô Bình nắm tóc, bị đè vào bãi phân chó kia. Mùi vị kỳ quái xộc vào mũi và miệng, gã ta nôn ọe ra tiếng.
Nhưng Ngô Bình võ lên lưng gã ta một cái, gã ta không khống chế được đã hút đống phân vào bụng.
Ngô Bình cũng cảm thấy buồn nôn, vội thả người ra, vung tay với mấy người còn đang ngơ. ngác: “Mắc ói quá, mau đi thôi!”
Hai cô gái tê hết cả da đầu, nhanh chóng chạy đi.
Quay về trường, Ngô Bình đến phòng phụ đạo. Lúc này, một thiếu niên nhỏ hơn cậu hai tuổi đang ngồi trong phòng học, vừa cao vừa gầy, gương mặt anh tuấn.
Thiếu niên nhìn thấy Ngô Bình thì khẽ gật đầu, nói: “Chào anh, Ngô Bình, tôi tên Đào Thành, cũng tham gia cuộc thi toán của tỉnh”.
Ngô Bình gật đầu: “Chào cậu, Đào Thành”.
Anh ngồi bên trái Đào Thành, hai người cũng nói chuyện. Vừa nói chuyện cũng rất hợp nhau. Đào Thành giỏi ăn nói, một vài suy nghĩ của cậu ấy rất giống với suy nghĩ và quan điểm của cậu.
Ngô Bình phát hiện cậu cũng là tu sĩ Luyện Khí bèn hỏi: “Cậu cũng đang tu luyện?”
Đào Thành gật đầu: “Đúng vậy, tôi giống như kiểu trời sinh đã hiểu được tu luyện vậy, thời gian gần đây, từ một người bình thường đã đạt đến Luyện Khí tầng mười”.
Ngô Bình cười nói: “Tôi với cậu cũng xấp xỉ, xem ra cậu với tôi đúng là có duyên rồi”. Lúc này giáo viên dạy toán đã đến, bắt đầu
huấn luyện hai người về hệ thống cuộc thi toán.
Hết giờ học thì cũng đã là mười giờ tối. Ngô Bình chào Đào Thành rồi cùng Hàn Băng Nghiên về nhà họ Hàn.
Hàn Băng Nghiên vẫn đợi Ngô Bình, hai người cùng ngồi xe về nhà.
Buổi tối nay, Ngô Bình lại tiến hành chữa bệnh cho Hàn Chí Thành. Kết thúc chữa trị, cậu nói: “Chú à, sau này chú có thể sinh hoạt bình thường rồi. Mỗi ngày chỉ cần uống một ít thuốc là được”.
Mấy hôm nay Hàn Chí Thành cảm thấy thân thể đã khỏe hơn nhiều, đầu óc tỉnh táo, tinh thần phấn chấn, ông ấy cười nói: “Tiểu Bình, cảm ơn cháu nhiều lắm. Hôm nay chú đi bệnh viện kiểm tra rồi, bác sĩ nói trên phim chụp không còn thấy khối u nữa. Cháu đúng là thần thánh mà! Chú nói chuyện này cho bác sĩ, bác sĩ cũng muốn gặp cháu một lần đấy!"
Ngô Bình cười nói: “Như vậy chứng tỏ chữa trị có hiệu quả đấy ạ”.
Hàn Chí Thành nói: “Tiểu Bình, chú có chuyện này muốn nhờ cháu giúp, cháu xem xem có thể được không”.
Ngô Bình: “Chú cứ nói”.
Hàn Chí Thành: “Chú có một người bạn, làm chức lớn trong tỉnh. Ông ấy bị một loại bệnh không tiện nói ra, không thể để người khác biết. Không biết cháu có thể giúp ông ấy chữa trị không?”
Ngô Bình hỏi: “Là bệnh gì vậy?”
Hàn Chí Thành: “Bắt đầu từ nửa năm trước, trên người ông ấy bắt đầu tỏa ra mùi hôi, đi khám không ít bệnh viện, nhờ vả không ít danh y nhưng đều không trị được. Bởi vì trên người ông ấy có mùi hôi thối, không thể không dùng mùi nước hoa nồng để che đi nhưng người xung quanh vẫn có thể ngửi thấy. Bây giờ, chuyện này đã ảnh hưởng đến con đường làm quan của ông ấy. Người bạn này của chú buồn bực đến cơm không ăn nước không uống, thậm chí không muốn làm nữa, muốn nghỉ việc ở ẩn".
Ngô Bình cười nói: “Chú à, có thể khiến chú bận tâm thì địa vị người này trong tỉnh chắc chăn không thấp”.
Hàn Chí Thành gật đầu: “Đúng vậy, ông ấy xem như là một trong ba người quyền lực nhất tỉnh. Nếu không phải vì chuyện này thì có thể đã là người nắm quyền lớn thứ hai rồi”.
Ngô Bình: “Có thể chữa trị được hay không, cháu phải gặp được người mới biết được. Nhưng cháu đồng ý với chú là sẽ thử xem”.
Hàn Chí Thành vui mừng: “Vậy thì tốt qua. Ngày mai chú sẽ báo cho ông ấy, bảo ông ấy có thời gian thì đến Trung Châu một chuyến”.
Ngô Bình gật đầu: “Được”.
Trò chuyện một lúc, Ngô Bình nói: “Chú à, cháu nhớ là chú từng nói, hiện tại đang bắt tay vào công trình tòa thị chính?”
Hàn Chí Thành gật đầu: “Nhưng chuyện này phải dựa vào quan hệ, tìm mạng lưới. Mỗi người một nhiệm vụ, muốn chen vào được cũng quá khó, chú vẫn còn đang nghĩ cách”.