Ngô Ngọc Thu vui mừng: “Vậy sao? Nhất toàn thành à, cháu trai nhà cô, cháu giỏi thật!”. Bà ấy vui mừng ôm lấy Ngô Bình, thơm mạnh một cái lên mặt cậu.
Ngô Bình cười nói: “Cháu là cháu trai cô, thành tích học tập kém được sao?”
Ngô Ngọc Thu cười ha ha, rồi lại đẩy tiền về: “Anh à, nhà hàng em kiếm được cũng không tệ, tiền thì không vội trả. Năm sau Tiểu Bình cũng lên đại học rồi, nhiều thứ cần phải dùng tiền nữa”.
Ngô Bình vội đẩy tiền qua: “Cô à, bây giờ cháu đã có học bổng, lên đến đại học, cháu cam đoan không dùng một đồng nào từ trong nhà, thậm chí còn có thể kiếm được tiền".
Cứ từ chối đôi ba lần, cuối cùng Ngô Ngọc Thu mới nhận lấy tiền, nhưng lại lấy ra năm mươi nghìn bỏ vào trong tay Ngô Bình, cười nói: “Tiểu Bình, thành tích cháu tốt như vậy, lại đang lúc phát triển thể chất, không nên khiến bản thân mệt mỏi. Tiền này là tiền tiêu vặt cô cho cháu, cháu muốn mua quần áo giày dép gì, muốn ăn gì, cứ lấy mà mua”.
Ngô Đại Hưng vội nói: “Vậy sao được. Ngọc Thu, tiền em kiếm cũng chẳng dễ gì, Tiểu Bân cũng sắp học đại học rồi, chẳng phải cũng cần dùng tiền sao?”
Ngô Ngọc Thu nói: “Ôi, với cái thành tích hơn hai trăm điểm của nó ấy à, thi đậu được trường nào chứ, em cũng không mong đợi gì”.
Ngô Bình có một cậu em họ, nhỏ hơn cậu một tuổi tên Trương Bân, từ nhỏ đã nghịch ngợm, bây giờ đang học lớp mười một nhưng thường hút thuốc uống rượu, ra ngoài đánh bài với người khác, không thích học hành.
Mọi người đang nói chuyện thì một người đàn ông trung niên đi vào, vóc dáng không cao, đen đen gầy gò, là chồng của Ngô Ngọc Thu, tên Trương Bảo Tùng.
“Anh hai, anh đến à. Tiểu Bình, chú mua quýt ngào đường này, nếm thử đi”, ông ấy cười chào hỏi.
Ngô Đại Hưng: “Bảo Tùng, nhập hàng xong rồi sao?”
Trương Bảo Tùng gật đầu: “Vâng, nhập xong rồi.
Ông ấy ngồi xuống, nói chuyện vài câu. Nghe nói họ đến trả tiền, ông ấy vội nói: “Anh à, tiền này không vội, anh cứ dùng đi”.
Ngô Đại Hưng: “Bây giờ trong tay anh cũng dư giả chút rồi, vả lại các em còn làm ăn kinh doanh, lúc nào cũng cần dùng tiền, anh cứ đem đến trước”.
Trương Bảo Tùng: “Anh hai, em đang muốn mua đứt tiệm kế bên, sau đó đập tường nối liền hai bên, mở rộng quy mô nhà hàng. Nhà hàng em kinh doanh cũng không tệ, chỉ là diện tích nơi này quá nhỏ, khách khứa cũng phải xếp hàng. Nếu mặt bằng lớn hơn, doanh thu có thể tăng hơn một nửa. Hơn nữa, buổi sáng cũng có thể có chỗ bán đồ ăn sáng”.
Ngô Đại Hưng hỏi: “Vậy mua tiệm kế bên thì bao nhiêu tiền?”
Trương Bảo Tùng: “Lầu trên lầu dưới tầm một trăm năm mươi mét vuông, phải hao sáu triệu. Em định tự mình bỏ ra tiền cọc, còn lại thì đi vay”.
Ngô Bình chợt quan tâm, hỏi: “Chú à, chú có thể chuẩn bị được bao nhiêu?”
Trương Bảo Tùng cười nói: “Tìm bạn bè thân thích cùng hùn vô, cũng tầm một triệu rưỡi”.
Ngô Bình gật đầu, cậu âm thầm quyết định phải nghĩ cách kiếm tiền, giúp nhà cô mua lại tiệm này.
Chẳng mấy chốc đã đến giờ cơm, Ngô Đại Hưng ở lại giúp đỡ, Ngô Bình rời đi trước, về nhà tiếp tục tu luyện. Ngày mai, cậu phải đến nhà họ Mã, phải mau chóng nâng cao thực lực bản thân. Dù sao nhà họ Mã cũng không dễ chọc, nói không chừng còn có cao thủ, nếu cậu không đánh lại thì rắc rối to rồi.