Ngô Bình: “Năm trăm nghìn này không cần đưa vội, ngày mai tao đến nhà họ Mã để lấy”.

Mã Thiếu Uy ngây người, không hiểu ý Ngô Bình là thế nào.

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Mày cút đi được rồi”.

Mã Thiếu Uy vội vàng đưa người rời đi, sau khi xuống lầu, Mã Thiếu Uy căm hận liếc nhìn chiếc xe địa hình đang tan nát kia, thấp giọng nói: “Quay về! Nói chuyện này cho bố tao!”

Trên lầu, vợ chồng Ngô Đại Hưng cảm thấy như nằm mơ vậy, đến bây giờ vẫn còn sửng sốt.

“Tiểu Bình, sao con lợi hại vậy, thoáng chốc đã đánh bại bọn họ . Ngô Đại Hưng hỏi con mình.

Ngô Bình cười nói: “Con vấn lén luyện công, đánh nhau cũng này nọ lắm”.

Dương Quế Chỉ thì lại lo lắng Mã Thiếu Uy sẽ báo thù, bèn nói: “Tiểu Bình, chúng ta đừng nên xung đột với người ta, dù sao đó cũng là nhà giàu có quyền có thế. Mấy ngày tới, con cứ đến nhà cô con tránh tạm đi”. 

Nhắc đến cô của mình, trong lòng Ngô Bình lại cảm thấy ấm áp. Từ sau khi trong nhà xảy ra chuyện thì đều là cô của cậu cứ bận tới bận lui, ngay cả căn nhà này cũng là do cô cho bọn họ mượn ở. Sau khi lên cấp ba, cứ cách hai ba hôm cô lại cho cậu tiền tiêu vặt, giày thể thao hơn một nghìn trên chân cậu cũng là do cô mua.

Ngô Bình: “Mẹ, không sao đâu”.

Cậu nhìn đồng hồ: “Bố à, buổi chiều chúng ta đi xem nhà. Sau đó cùng đến thăm cô đi”.

Ngô Đại Hưng nhìn năm triệu tiền mặt dưới đất, vẫn không dám tin nổi, nói: “Khoản tiền này, nhà họ Mã chắc chăn sẽ không đưa cho chúng ta một cách dễ dàng”.

Ngô Bình: “Không cần quan tâm mấy chuyện đó, cứ mua nhà trước đã”.

Cách trường cấp ba số 1 không xa có một tòa nhà bảy tầng, hoàn cảnh không tệ. Ngô Băng tìm môi giới, cùng Ngô Đại Hưng chọn một ngôi căn hộ cũ có diện tích khoảng một trăm sáu mươi mét vuông, ba phòng ngủ, hai sảnh, hai nhà vệ sinh. 

Căn nhà mới được tu sửa hơn một năm, vốn dĩ cùng để làm nhà tân hôn, nhưng hai vợ chồng chủ đều làm việc ở thủ đô, chuẩn bị mua nhà ở bên đó nên muốn bán căn nhà ở Trung Châu này.

Đồ dùng điện tử trong nhà vẫn chưa từng dùng đến, Ngô Bình và Ngô Đại Hưng xem qua, đều cảm thấy rất hài lòng, lập tức muốn mua nhà. Giá trị căn nhà là bốn triệu rưỡi, dùng năm triệu mua đứt vẫn còn dư.

Ngoài ra, Ngô Bình lại bỏ ra hai trăm bốn mươi nghìn mua hai chỗ đậu xe, tổng cộng là bốn triệu bảy trăm bốn mươi nghìn.

Ký hợp đồng mua nhà xong thì mới bốn chiều giờ, hai bố con lại mua trái cây đến nhà cô của Ngô Bình.

Cô của Ngô Bình tên Ngô Ngọc Thu, kinh doanh một nhà hàng nhỏ. Nhà hàng buôn bán cũng khá tốt, mỗi năm có thể kiếm được ba, bốn trăm nghìn tiền lại.

Bọn họ đến nhà hàng thì thấy một người phụ nữ chừng bốn mươi đang ngồi sau quầy tính toán sổ sách. Giờ này, trong tiệm không có nhiều khách, chỉ có một nhân viên tạp vụ đang dọn vệ sinh.

“Cô àI" 

Nghe thấy tiếng gọi, Ngô Ngọc Thu ngẩng đầu, ánh mắt đầy vẻ vui cười: “Tiểu Bình, anh hai, hai người đến rồi à?”

Bà ấy đứng dậy nhận lấy trái cây trong tay Ngô Bình, cười nói: “Hai người vào bên trong ngồi đi. Tiểu Bình có đói không, cô bảo nhà bếp làm chút đồ ăn cho cháu”.

Ngô Bình cười nói: “Cháu không đói. Dượng đâu ạ”

Ngô Ngọc Thu: “Đi nhập hàng rồi”.

Nói rồi mọi người tiến vào trong một căn phòng nhỏ bên trong, không gian không lớn, nhưng được quét dọn sạch sẽ.

Ngô Ngọc Thu lấy một ít đồ ăn vặt cho Ngô Bình, rồi lại rót chén trà cho anh trai, nói: “Anh hai, hôm nay anh không đi chạy xe sao?”

Ngô Đại Hưng: “Hôm nay nghỉ ngơi nên cùng Tiểu Bình đến thăm em. Dạo này làm ăn ổn chứ?”

Ngô Ngọc Thu: “Cũng khá tốt, bận mệt cả người, em cũng muốn tìm nhân viên phụ”. 

Ngô Đại Hưng gật đầu, lấy hai, ba trăm nghìn còn lại từ trong túi bỏ lên bàn, nói: “Ngọc Thu, tiền này dùng mấy năm rồi, vẫn chưa trả cho em nên hôm nay...”

Thấy nhiều tiền như vậy, Ngô Ngọc Thu kinh ngạc: “Anh, tiền này ở đâu ra vậy?”

Ngô Bình cười nói: “Cô à, đây là tiền học bổng, cháu thi lần này đứng nhất thành phố, được thưởng một trăm nghìn”.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play