Một tiếng nổ lớn vang lên, bàn tay thủy tỉnh khổng lồ nát vụn, một cây kim nhỏ màu đỏ đâm vào giữa trán cao thủ đó, anh ta trợn mắt, vẻ mặt vô cùng bất ngờ, sau đó thì cứng đờ, ngã xuống đất và chết.

Quản gia dựng tóc gáy, nếu chuyện những người làm nữ trước đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn thì chuyện lần này đã chứng minh, không thể đụng đến người nhà của Ngô Bình.

Ông ta liền hét lớn: “Mau đi thôi”.

Quản gia và những người khác nhanh chóng rời khỏi đó, họ chạy được một lúc thì quản gia bỗng thấy không ổn, sao những người này đều không nói gì?

Lúc ông ta định thần lại thì mặt liền biến sắc vì ông ta phát hiện những người khác đều đã biến thành những cái xác, ai cũng mặt mày bầm tím, hai mắt đen ngòm, vô cùng kỳ dị.

Dù gì thì quản gia cũng là người tu hành nhưng ông ta lại sợ đến mất vía, hét lớn lên, quay đầu bỏ chạy và tông phải một người.

Lúc ông ta bình tĩnh lại thì mới nhận ra Ngô Bình đang đứng cách đó không xa, nhìn ông ta chằm chäm băng ánh mắt nguy hiểm.

“Ngô... Cậu Ngô”.

Quản gia run rẩy nói, và chợt nhận ra tất cả đều là kế hoạch của Ngô Bình, anh đã sớm dự tính được mọi thứ.

Ngô Bình hỏi: “Ông là người của ai?”

Quản gia nuốt nước bọt, nói: “Cậu Ngô, sao cậu lại ở đây?

Ngô Bình cười nhạt: “Ông không nói thì tôi vẫn có thể tra ra được. Nhưng quyết định nói hay không nói lại có ý nghĩa rất lớn với ông, vì nói thì sẽ được sống mà không nói thì sẽ chết”.

Quản gia hít một hơi thật sâu, ông ta không phải quá trung thành với Hàn Tông, hơn nữa, người trước mặt ông ta quá khủng khiếp, ông ta tự thấy mình không phải đối thủ nên liền nói: “Tôi là quản gia của nhà họ Hàn, tên là Hàn Tam Lập”.

Ngô Bình: “Là Hàn Tông muốn đối phó với tôi sao?”

Quản gia: “Nói đúng hơn là cậu chủ nhỏ của Hàn Tông chúng tôi, Hàn Thiên Kiều. Hàn Thiên Kiều rất được gia chủ Hàn Tông cưng chiều, hơn nữa, cậu ấy cũng có thiên phú, vì vậy ngoài tông chủ ra thì trong tông cậu ấy là lớn nhất”.

Ngô Bình nói: “Được, ông cùng tôi đến viện Trưởng Lão, nói lại chuyện đó một lần nữa, tốt nhất là ông hãy ngoan ngoãn nghe lời, vì dù cho ở viện Trưởng Lão thì tôi vẫn có thể giết ông”.

Anh nói xong thì tóm lấy tóc của quản gia, quản gia liền biến thành một cái tấm da người, bị anh cầm theo, bay về viện Trưởng Lão. Thủ đoạn biến người thành da là một chú pháp tà môn, tên là chú lột da, có thể lột da của con người và phong ấn linh hồn của đối phương, là chú pháp lấy gậy ông đập lưng ông.

Sau khi Hàn Tam Lập biến thành da người thì cảm giác mình đã hoàn toàn trở thành con rối của Ngô Bình, bảo ông ta làm gì thì ông ta buộc phải làm cái đó.

Ở viện Trưởng Lão, Ngô Bình đi thẳng vào trong, sau đó gõ mạnh vào cái chuông lớn bên trong, chiếc chuông đó dùng để tập hợp các vị trưởng lão lại. Ngoài các trưởng lão ra, trừ khi có chuyện lớn gì xảy ra, nếu không thì không ai dám gõ chuông, nhưng giờ Ngô Bình lại là người gõ.

Chưa đầy một phút, tám vị trưởng lão và rất nhiều nhân vật nòng cốt của Nguyên Thủy Sơn đã đến. Họ nhìn Ngô Bình và da người Hàn Tam Lập.

“Có chuyện gì thế?”. Một trưởng lão khó chịu hỏi, là tông chủ của Hàn Tông, cũng là một trong tám vị trưởng lão, tên là Hàn Băng Tàm.

Ngô Bình nói: “Hàn Tam Lập, ông hãy kể lại tình hình đi”.

Hàn Tam Lập kể lại sự thật, mọi người nghe xong thì bất giác nhìn nhau, sao lại xảy ra chuyện như thế, lá gan của Hàn Thiên Kiều cũng lớn thật.

Vẻ mặt của Hàn Băng Tàm rất khó coi, lúc đầu ông ta cùng các trưởng lão khác thương lượng muốn tước đoạt quyền lực của Ngô Bình là vì nghe lời của Hàn Thiên Kiều. Chỉ là ông ta thật sự không ngờ con trai út của mình lại có gan to bằng trời như thế.

Ngô Bình nhìn Hàn Băng Tàm rồi lạnh lùng nói: “Hàn trưởng lão, việc liên quan đến Hàn Tông của ông, ông muốn xử trí thế nào tôi cũng không có ý

Mặc dù anh nói với vẻ rất khách sáo nhưng ai cũng có thể nhận ra, nếu như Hàn Băng Tàm không cho anh được câu trả lời thì nhất định anh sẽ không bỏ qua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play