Bùa mà người đánh xe ngựa dùng là sát phù cao cấp, được đích thân Ngô Bình luyện chế, sau đó dùng Vạn Hóa Thần Hồ sao chép ra, tặng cho mỗi người trong gia đình, đến cả người giúp việc cũng có vài tấm.
Thực lực của Ngô Bình vượt mặt cao thủ Đạo Cảnh, mặc. dù bùa được anh luyện chế là bùa chú cao cấp nhưng uy lực không hề yếu, các tu sĩ Đạo Cảnh tầng bốn trở xuống mà gặp phải thì đều phải chết, dù cho là Đạo Cảnh tầng bốn và tầng năm thì cũng rất dễ phải chịu thiệt khi gặp phải mấy sát phù này.
Thật ra xung quanh còn có các cao thủ khác, họ nhìn thấy cảnh này thì đều giật mình. Một cao thủ Đạo Cảnh tầng năm liền ra tay, ngưng tụ đạo lực bá đạo lại thành một bàn tay lớn, tóm chặt lấy người đánh xe ngựa.
Lúc bàn tay đó chỉ còn cách xe ngựa mười mấy mét thì bỗng có khí tức khủng khiếp bộc phát ra từ bên trong xe ngựa, một luồng sát quang màu tím đen vút ra, chém đứt bàn tay lớn rồi sau đó theo dấu khí tức, giết chết cao thủ Đạo Cảnh tầng năm đang ẩn nấp cách đó mấy chục mét.
Thì ra trên chiếc xe ngựa đó còn có một bùa chú địa cấp có tác dụng phòng ngự và giết người.
Những người xung quanh sợ đến thót tim, cái quái gì thế, mấy người hầu tép riêu cùng một người đánh xe ngựa yếu đuối, sao có thể có sát phù mạnh đến thế bên mình? Lẽ nào trong xe ngựa còn có một nhân vật vô cùng quan trọng, chỉ là họ không biết mà thôi?
Khi tin tức được truyền đi, quản gia chịu trách nhiệm về chuyện này cũng đã xuất hiện, ông ta nhìn chiếc xe ngựa từ phía xa, vẻ mặt thất thần, hỏi: “Các người làm việc kiểu gì thế hả? Bảo đi bắt vài kẻ ăn người ở về hỏi chuyện mà cũng không làm được, đúng là đồ ngu”.
Vị quản gia đó là một nhân vật quyền lực ở Hàn Tông, rất được cậu chủ nhà họ Hàn coi trọng, vì vậy đã được phái đến để thực hiện nhiệm vụ này.
Những người đó bị mảng cho một trận thì đều cảm thấy uất ức, một người trong số đó nói: “Quản gia, không phải chúng tôi không chịu ra sức mà là trong xe ngựa có sát phù rất lợi hại, không chừng còn có cao thủ ở bên trong. Thậm chí tôi còn nghỉ ngờ, có thể Ngô Bình đã biết chuyện này nên mới cố tình phái sát thủ đến giết chúng ta”.
Quản gia mắng: “Vớ vẩn, chuyện này chỉ có tôi biết, đến cả mấy người các người cũng không được biết chỉ tiết, sao anh ta có thể biết được?”
Sau đó ông ta nói: “Thả những người đó đi đi, chờ tỉ
Thế là đích thân quản gia ở lại chủ chốt, nhưng đợi gần nửa ngày mới có một nhóm người khác ra ngoài.
Lần này là thợ chăm hoa của nhà họ Lý, nhà họ Lý trồng rất nhiều hoa, mấy thợ trồng hoa này phải ra ngoài mua phân bón và một ít công cụ.
Hai thợ trồng hoa không được ngồi xe ngựa mà chỉ cưỡi hai con lừa ra khỏi cửa, vừa đi vừa cười nói vui vẻ.
Quản gia nhìn thấy hai thợ trồng hoa đó thì liền hạ lệnh: “Đi, bắt người về cho tôi, mặc dù họ là người làm nhưng chắc. chăn sẽ biết rất rõ tình hình trong nhà Ngô Bình”.
Lần này là cao thủ Đạo Cảnh tầng sáu ra tay, anh ta là người được quản gia bồi dưỡng ra, là cao thủ có thực lực mạnh nhất.
Cao thủ đó thi triển đạo thuật, mặt đất bỗng biến dạng, mặt đất xung quanh hai thợ trồng hoa trong phạm vi mấy trăm mét trở lại bỗng sụt lún, nuốt chửng lấy hai người họ.
Quản gia nhìn thấy cảnh đó thì lạnh lùng nói: “Chẳng phải rất nhẹ nhàng sao?”
Ông ta vẫn chưa nói dứt câu thì bỗng có một con hổ dữ từ trong cát lún xông ra, hai thợ trồng hoa ngồi trong bụng hổ, bọn họ chỉ huy con hổ nhẹ nhàng nhảy ra khỏi vùng cát lún và nhanh chóng bổ về phía cao thủ vừa ra tay với họ.