Trong lúc hai người đang nói chuyện thì có một tia sáng rơi từ trên cao xuống, lão tổ đã xuất hiện trở lại. Hiện giờ, làn da thối rữa trên người lão đã phát sáng như ngọc, tướng mạo cũng khôi phục lại dáng vẻ trung niên, tiên phong cốt đạo, khí tức nối liền với đất trời.
Lão tổ chắp tay nói với Ngô Bình: “Chàng trai, cảm ơn cậu!”
Ngô Bình: “Lão tổ đừng khách sáo!”
Lão tổ cảm thán: “Tôi là người sống lại từ cõi chết, nếu không ngờ Đại Thánh Đan thành tinh mà cậu phát hiện ra thì tôi không thể đột phá nổi. Mà nếu vậy thì chẳng mấy nữa là tôi chết”.
Sau đó, lão nhìn sang Hà Chính Hạo và nói: “Sau này, con sẽ là gia chủ chung của cả năm chỉ Hà Thị”.
Lão tổ đã quyết thì có ai dám phản đối, tất cả đều đồng tình ngay.
Hai bố con Hà Chính Hạo đã được thả ngay lập tức, Hà Thị đã mượn luôn cuộc họp này để thiết lập vị trí gia chủ chính cho Hà Chính Hạo.
Lão tổ không có hứng tham gia, lão đã dẫn nhóm Ngô Bình đi ra chỗ khác nói chuyện.
Sau khi biết Ngô Bình còn là một thầy luyện đan Thất Tử. Đỉnh, lão vô cùng kính trọng nó i năng của cậu đúng là vạn năm có một. Tử Trần lấy cậu đúng là phúc phần của con bé, cũng là phúc của Hà Thị chúng tôi”.
Lúc này, Hà Tử Trần mới nói: “Lão tổ, người có thể cho. anh Bình vào Thiên Khuyết được không ạ?”
Lão tổ cười hỏi: “Thiên Khuyết ư? Đó là nơi thần bí nhất của Thiên Nguyên, cũng là khởi nguồn của các thế lực lớn tại đây. Nếu cậu bạn có thể vào đó thử một lần, khéo còn có được thu hoạch vượt xa tôi ấy chứ”.
Lão hỏi Hà Tử Trš suất vào Thiên Khuyết?”
“Tử Trần, năm nay nhà mình có mấy
Hà Tử Trần: “Còn hai suất nữa thôi ạ”. Lão tổ gật đầu: “Thế thì cho cậu Ngô đây một suất”.