Hiện giờ, gia chủ của bốn chỉ khác đều nhăn nhó mặt mày. Nếu đan dược không biến mất thì họ không thể trị tội Hà Chính Hạo được nữa, nếu vậy thì công sức bao ngày qua của họ đổ sông đổ bể rồi.

Hà Chính Diệu hừ lạnh nói: “Sao cậu chứng minh được. hai luồng đan khí này là đan dược biến thành?”

Ngô Bình nhìn ông ta rồi nói: “Muốn chứng minh thì được thôi, hai viên đan dược này thì một viên là Đại Thánh Đan, có thể giúp người uống đột phá lên tầng thứ tám Đạo cảnh. Viên còn lại là Thiên Tử Đan, uống xong thì tu sĩ có cơ hội trở thành thiên kiêu thiên tử của Tiên Giới Nguyên Sử. Chỉ cần mọi người đồng ý thì tôi có thể uống Thiên Tử Đan để lên làm thiên tử cho mọi người xem”.

Nghe thấy vậy, mọi người đều tò mò, nhưng không muốn Ngô Bình chứng minh, vì như thế thì mất luôn viên đan dược ấy rồi, bên lỗ là Hà Thị.

Hà Tử Trần: “Bác tư, người lên tiếng là thầy luyện đan Thất Tử Đỉnh, có gì đáng tin hơn lời của anh ấy chứ?”

Hà Chính Diệu vẫn chưa chịu thôi, ông ta đảo mắt nói: “Nếu đan dược chưa biến mất, tại sao Hà Chính Hạo không nói sớm?”

Ngô Bình: “Vì họ cũng không biết điều này, còn tưởng đan dược bị mất trộm thật. Nhưng thực ra chúng chỉ biến thành đan khí rồi trốn đi. Sau khi có linh tính, đan dược không muốn bị người khác phát hiện thì có thể tự giấu mình đi”.

Hà Chính Diệu còn định nói tiếp, nhưng đã có một giọng nói vang bên tai tất cả mọi người: “Đại Thánh Đan thành tinh rồi ư? Vậy có thể uống được rồi”.

Dứt lời, một ông lão toàn thân bốc mùi hôi thối, da dẻ lở loét, chột một bên mắt trái, đôi tai cũng nát bét, chân thì lộ ra cả xương bước từ bên ngoài vào.

Ông lão mặc áo bào m àu đen, nhưng mặt mày bẩn thỉu và có mùi thối.

Nhìn thấy ông lão, tất cả mọi người đều ngẩn ra, sau đó quỳ xuống dập đầu và gọi: “Lão tổ".

Nhìn thấy ông lão đó, Hà Tử Trần cũng thấy bất ngờ. Lão tổ này đã hơn một trăm năm không xuất hiện, làm cả Hà Thị còn tưởng lão chết rồi. Không ngờ lão vẫn còn sống, hơn nữa còn xuất hiện trước mặt bọn họ.

Lão tổ không để ý đến đám con cháu mà hỏi Ngô Bình: “Cậu bạn, tôi vừa hay ở tầng thứ bảy Đạo cảnh, giờ tôi uống đan dược có đột phá được không?”

Ngô Bình nhìn lão rồi gật đầu: “Chưa chắc đã thành công, nhưng có thể tăng xác suất này. Hình như ông đang. trải qua đạo kiếp nên mới bị thương nặng và nguy hiểm đến tính mạng”.

Lão tổ: “Đúng thế, tôi đã bị thương nặng, nhưng nếu có thể đột phá lên tầng thứ tám Đạo cảnh thì tôi sẽ hồi phục lại ngay”.

Ngô Bình: “Dẫu sao cũng sắp chết, thôi thì ông cứ thử đi, dù không thành công thì cũng chẳng mất gì”.

Nói lời, anh lại lấy Đại Thánh Đan ra rồi khua múa một lát thì có một viên đan dược xuất hiện.

“Há miệng!” Ông lão há miệng, Ngô Bình đã nhét viên đan dược vào. Không lâu sau, toàn thân ông lão đã toả ra khí tức mạnh mẽ, nhưng chúng chưa phát ra được hết vì hình như còn thiếu gì đó.

Ngô Bình nói: “Tôi đang có một viên đan dược có thể giúp tiền bối tăng pháp lực lên nhanh chóng, tôi khuyên ông nên thử rồi đồn toàn lực đột phá”.

Nói rồi, Ngô Bình đưa một viên đan dược mà chủ động Kim Đỉnh để lại cho ông lão.

Lão uống ngay, quả nhiên khí tức đã tăng vọt. Lão hét lên một tiếng, khí tức tuôn ra bức người, một ánh lửa bay lên cao, xuyên qua đại điện rồi bản thẳng lên trời.

Ánh lửa ngày càng sáng, cuối cùng đã bao trọn người ông lão.

“Thiên diệm! Thành công rồi, lão tổ thành công rồi!", những người hiểu biết một chút đều kích động hô lên. Nước mắt tràn mi.

Uỳnh!

Một tiếng động lớn vang lên trên cao, một bóng người vĩ đại xuất hiện.

Ngô Bình mỉm cười rồi nói với Hà Tử Trần: “Sao cảnh giới của lão tổ nhà em không cao bãng Thạch Trung Kiếm?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play