Khi anh đang chuẩn bị bắt tay vào luyện lò thứ năm thì có một cô gái trẻ trung xinh đẹp mặc váy vàng đi tới, theo sau cô ấy là một đám đệ tử nam, tạo thành một khung cảnh như các vì sao quay quanh mặt trăng
Cô ấy liếc nhìn bốn lò đan dược mà Ngô Bình đã luyện xong, sau đó sáng mắt lên nói: “Nghe nói có một sư đệ sắp đột phá thành đệ tử Tử Đỉnh thành công rồi. Ban đầu, tôi không tin, nhưng giờ xem ra hình như họ còn đánh giá thấp thực lực của cậu”.
Ngô Bình nhìn cô gái rồi chào hỏi: “Tham kiến sư tỷ”.
Cô gái vô cùng xinh đẹp, trên đường đi, Ngô Bình đã gặp rất nhiều nữ đệ tử xinh đẹp của đan tông, nhưng chưa ai có thể sánh bằng cô gái này! Cô ấy có một khí chất rất đặc biệt, khiến người khác vừa gặp đã không thể quên.
Ngô Bình vẫn đang luyện đan nên không dám nhìn cô ấy nhiều, sau đó anh ngoảnh đi tiếp tục công việc.
Cô gái nói: “Tôi là Minh Thiên, đệ tử ngũ hoàng đỉnh”.
Ngô Bình: “Ra là Minh sư tỷ, hân hạnh!”
Loáng cái, Ngô Bình đã vào bước cuối, dù anh đã khiêm tốn che bớt tài, nhưng vẫn khiến mọi người vây xem phải kinh ngạc.
Đôi mắt đẹp của Minh Thiên sáng ngời, khi Ngô Bình mở lò rồi lấy đan dược ra, cô ấy không tiếc lời khen ngợi với vẻ bái phục và tán thưởng.
Các trưởng lão khác cũng vỗ tay khen ngợi.
Thì ra, thành phẩm của lò này vẫn là đan dược thượng thượng phẩm.
Chu Thần Cửu cười nói: “Hà trưởng lão, cậu ấy luyện đan xong rồi, mau đánh giá đi”.
Một trưởng lão đi tói, sau đó lần lượt kiểm tra cả năm loại đan dược xem có đúng là mới luyện chế hay không cùng cấp bậc của từng loại.
Kiểm tra xong, Hà trưởng lão cười nói: “Cả năm loại đan dược đều đạt cấp thượng thượng phẩm, hơn nữa còn hoàn thành trong thời gian quy định và không được ai chỉ dẫn. Vì vậy, tôi tuyên bố đệ tử áo trắng Ngô Bình đã đạt đến trình độ đệ tử đơn Tử Đỉnh, sau này sẽ là một đệ tử Tử Đỉnh tôn quý của Ngạo Thế Đan Tông chúng ta!”
Sau đó, tất cả mọi người đều vỗ tay như pháo nổ, ai cũng nhìn Ngô Bình với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Đệ tử Tử Đỉnh sau này bét cũng thành đệ tử lục đỉnh, thậm chí còn cao hơn.
Minh Thiên cười nói: “Ngô sư đệ, chúng ta lần đầu gặp mặt, hi vọng sau này sẽ thường xuyên qua lại. Đây là truyền thư của chị, có chuyện gì cần nhờ thì cậu cứ đến tìm chị nhé. Nếu giúp được thì chị sẽ cố hết sức.
Nói rồi, cô ấy đưa một ngọc bàn màu xanh lục cho Ngô Bình. Đây là một món pháp khí tên là truyền thư, có thể viết chữ lên đó rồi chuyển cho người khác.
Cả Ngạo Thế Đan Tông chỉ có năm người có truyền thứ giống Minh Thiên. Hơn nữa, lần này Minh Thiên còn chủ động đưa truyền thư cho Ngô Bình. Phải biết rằng truyền thư đều có một đôi, mỗi người cầm một cái, dù có ở cách nhau bao xa cũng có thể liên lạc được. Ngoài ra, nếu người ở Cửu Dương cảnh tặng nhau truyền thư thì chứng tỏ họ có quan hệ vô cùng thân thiết.
Thấy thế, các đệ tử nam đứng sau Minh Thiên đều thấy đau lòng. Họ theo đuổi Minh Thiên đã nhiều năm, dùng đủ mọi cách để lấ lòng cô ấy, mà Minh Thiên chưa từng cho ai trong số họ truyền thư cả.
Tuy ghen tỵ là vậy, nhưng Ngô Bình là một người có tài thật sự, chắc chắn tiền đồ sẽ rộng mở, so ra thì bọn họ đều thua kém anh.
Anh nhận lấy truyền thư rồi nói: “Cảm ơn sư tỷ”.
Minh Thiên đi rồi, Chu Thần Cửu còn vui hơn ai hết rồi cười nói: “Ngô công tử, giờ cậu là đệ tử Đơn Tử Đỉnh nên sẽ nhận được đãi ngộ ngang với đệ tử Ngũ Đỉnh. Cậu mau đến Vấn Đỉnh Lâu tìm người làm thân phận mới cho đi”.
Đệ tử Tử Đỉnh sẽ có quần áo và huy hiệu riêng để phân biệt với các khác. Thường thì trên áo của đệ tử Tử Đỉnh sẽ thêu một cái đỉnh mài tím nạm vàng, được làm vô cùng tì mỉ và đẹp mắt, nên chỉ cần nhìn là biết ngay chủ nhân của bộ quần áo là đệ tử cấp nào.
Ngô Bình bước ra, Hồ Tông Linh đã cười ngoác miệng: “Công tử, đúng là tôi không nhìn nhầm, cậu có thể dễ dàng trở thành đệ tử Tử Đỉnh!”
Ngô Bình: “Đến Vấn Đỉnh Lâu xác nhận thân phận đã”.
Hồ Tông Linh: “Vâng, để tiểu nhân dẫn đường”.
Đến nơi rồi, Ngô Bình chính thức có thân phận mới và được chia ba bộ đồ, mỗi bộ đều có huy hiệu Tử Đỉnh. Đương nhiên, anh còn nhận được đãi ngộ của đệ tử ngũ đỉnh nữa.