Chờ bọn họ đi rồi, Ngô Bình ý thức được một điều là mình cần nâng cao thân phận, không thì các chuyện phiền phức như này còn đến nữa. Vì thế, anh hỏi Hồ Tông Linh: “Khi nào tôi mới đi kiểm tra được?”
Hồ Tông Linh: “Chuyện này đơn giản, chỉ cần đến Cửu Đỉnh Các và tham gia xét cấp bậc tương ứng là được. Lần thứ nhất chỉ xét duyệt một đỉnh, nhưng sau đó có thể lên hai đỉnh hoặc ba đỉnh. Sau đó mới có thể xét duyệt bốn hoặc năm đỉnh, rồi cứ thế lên tiếp”.
Ngô Bình: “Tôi nhớ ông từng bảo đệ tử Ngũ Đỉnh ở đây không nhiều đúng không?”
Hồ Tông Linh gật đầu: “Đúng thế, chỉ có hơn chục đệ tử Ngũ Đỉnh thôi, đệ tử Lục Đỉnh thì có hai người, Thất Đỉnh thì chỉ có một”.
Ngô Bình cười nói: “Vậy thì tôi chỉ cần là đệ tử Tam Đỉnh thôi là có địa vị khá ổn rồi đúng không?”
Hồ Tông Linh: “Đương nhiên, đệ tử Tam Đỉnh thuộc tầm trung, số lượng còn chưa bằng một phần mười đệ tử Nhị Đỉnh. Đệ tử Tứ Đỉnh thì còn ít nữa, chỉ tầm một phần hai mươi của đệ tử Tam Đỉnh thôi, nhiều nhất vẫn là đệ tử Nhất Đỉnh, đến vài chục nghìn người lận”.
Ngô Bình: “Ừm, thế thì hôm nay kiểm tra đệ tử Nhất Đỉnh trước”.
Hồ Tông Linh: “Vâng, nếu công tử có thể đạt đến đệ tử thanh đỉnh hoặc Tử Đỉnh thì sẽ nhận được sự quan tâm và đãi ngộ đặc biệt của môn phái”.
Ngô Bình: “Thế à? Có bao nhiêu đệ tử thanh đỉnh và Tử Đỉnh trong môn phái?”
Hồ Tông Linh lắc đầu: “Ít lắm, trong số mấy chục nghìn đệ tử Nhất Đỉnh thì chỉ có khoảng 1000 đệ tử là Hoàng Đỉnh, Thanh Đỉnh thì chưa tới 50 người, Tử Đỉnh thì còn ít nữa, chắc chỉ ba đến năm người thôi. Đệ tử Tử Đỉnh dù chỉ là Nhất Đỉnh thì cũng có đãi ngộ như đệ tử Ngũ Đỉnh”.
Ngô Bình sáng mắt lên: “Được phết nhỉ!”
Hồ Tông Linh nói tiếp: “Đây mới là đãi ngộ cho đệ tử Nhất Đỉnh thôi, nếu là đệ tử song Tử Đỉnh thì còn được đãi ngộ như đệ tử Lục Đỉnh cơ, nếu là đệ tử Tam Tử Đỉnh thì sẽ sánh ngang với đệ tử Thất Đỉnh”.
Ngô Bình cười nói: “Ngũ Tử Đỉnh thì sao?”
Hồ Tông Linh cười nói: “Thì sẽ nhận được đãi ngộ như đệ tử Thập Đỉnh! Nhưng từ xưa đến nay, chưa ai đạt đến cấp đó”.
Ngô Bình sáng mắt lên nói: “Được đấy, xem ra mình đến đúng chỗ rồi”.
Anh dọn dẹp nhà cửa xong thì gọi Hồ Tông Linh dẫn mình đến Cửu Đỉnh Các. Đến nơi rồi, anh nhìn thấy có khá nhiều người đang tham gia kiểm tra ở đây. Người xét duyệt được cấp bậc thì vui vẻ hào hứng, kẻ không được thì tiu ngỉu như nhà có tang.
Có thể thấy quá nửa số đệ tử sơ cấp đến đây kiểm tra không được xét lên đệ tử Nhất Đỉnh. Các đệ tử này đều mặc đồ màu trắng và được gọi là đệ tử áo trắng, điều này có nghĩa là họ không có đỉnh nào. Bây giờ, Ngô Bình cũng đang mặc áo trắng.
Ngô Bình lấy làm lạ khi có rất đông người xếp hàng, hỏi ra mới biết các đệ tử áo trắng cứ ba tháng lại được xét duyệt một lần. Mỗi năm, họ sẽ được tham gia bốn lần xét duyệt, vì thế nơi này luôn đông đúc.
Ngô Bình chờ hơn một tiếng mới đến lượt vào đại điện xét duyệt. Có một trưởng lão đan tông đưa cho anh một bài thi, trên đó có ghi dược lý và các kiến thức luyện đan cơ bản. Tuy là kiến thức cơ bản, nhưng hầu hết các đệ tử áo trắng đều không nắm được, có người thi đến bảy, tám năm rồi mà vẫn tạch.
Ngô Bình cầm lấy xong thì lấy bút ra làm ngay, vài phút sau đã xong.
Trưởng lão kia thờ ơ lấy lại bài thi, sau đó đọc lướt nhanh rồi cho điểm tuyệt đối, cuối cùng ông ấy cũng tươi cười nói: “Tốt lắm, cậu là người đầu tiên được điểm tuyệt đối trong ngày hôm nay. Tiếp theo, cậu có thể sang vòng kiểm tra luyện đan”, dứt lời, ông ấy đưa cho Ngô Bình một phiến ngọc có khắc bản đồ.
Ngô Bình cầm lấy xong thì đi sang một đại điện khác, chỉ có khoảng một phần ba tổng số các đệ tử qua được vòng một nên ở đây cũng không đông lắm.