Ăn xong viên thứ hai, nó bỗng nhiên biến lớn. Ban đầu, nó chỉ như một con mèo nhỏ, nhưng giờ lại hóa thành một con cáo màu xanh cao mấy chục mét!  

 

Ngô Bình gật đầu, bảo nó nuốt Ngũ Hành Thần Nguyên Đan và Tam Nguyên Sinh Cơ Đan cùng một lúc. Thoáng chốc, thanh hồ lại to lên, hóa thành một con cáo xanh cao trăm mét, quanh người cũng tỏa ra một luồng khí tức khủng bố.  

 

Cô gái xinh đẹp mừng rỡ nói: “Xem ra, Thanh Nhi có thể khôi phục lại được rồi!”  

 

Đợi khoảng nửa tiếng, Ngô Bình lại bảo thanh hồ ăn thêm một viên Tam Nguyên Sinh Cơ Đan. Sức mạnh của đan dược bùng nổ, cuối cùng thanh hồ cũng nhờ sức mạnh ấy loại bỏ kiếp lực! Một luồng ánh sáng màu đen bị nó nôn ra, bay ra mấy trăm mét hóa thành một con gì đó đang nhúc nhích.  

 

Ngay sau đó, thanh hồ lập tức biến mất, ánh sáng lấp lánh hạ xuống hóa thành một cô gái áo xanh xinh đẹp, có vẻ ngoài không chút thua kém người đẹp linh dược.

“Thanh Nhi!”, cô gái mừng rỡ rồi ôm em mình vào lòng.  

 

Thanh Hồ nũng nịu nói: “Chị, cảm ơn chị đã mời y tiên đến cứu em”.  

 



Cô gái khẽ thở dài nói: “Thanh Nhi, tất cả cũng do chị mà ra, nếu không vì cứu chị thì em cũng không lỡ mất 500 năm thời gian”.  

 

Thanh Nhi cười nói: “Chị, cứu được chị thì em có chết cũng đáng. Chị đừng quên, chính chị cũng đã cứu mạng em”.  

 

Dứt lời, Thanh Nhi đi tới gần Ngô Bình rồi hành lễ: “Cảm ơn ơn cứu mạng của công tử”.  

 

Ngô Bình: “Cô nương đừng khách sáo, được giúp cô cũng là vinh hạnh của tôi. Đương nhiên, chủ yếu vẫn là công lao của tiên tử, nếu không nhờ có các linh dược này thì tôi cũng phải bó tay”.  

 

Cô gái nói: “Anh đã chữa khỏi cho Thanh Nhi nên tôi không giết anh nữa, ngoài ra anh cũng có thể mang các linh dược này đi”.  

 

“Cảm ơn tiên tử”, Ngô Bình vội vàng cất hết linh dược đang lơ lửng trên cao đi. Thật ra anh có thể luyện chế ra đan dược tốt hơn, nhưng vì tiếc, bởi anh biết số linh dược còn lại sẽ là của mình.  

 

Ngô Bình lấy linh dược xong thì định tạm biệt chị em họ, nhưng cô gái kia lại nói: “Tôi có thể thả anh đi, nhưng anh vẫn phải giúp tôi một việc nữa”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Tiên tử có gì căn dặn?”  

 

Cô gái: “Anh hãy dẫn Thanh Nhi rời khỏi đây, tôi sắp lịch kiếp rồi, để Thanh Nhi ở cạnh sẽ liên luỵ đến em ấy”.  

 

Thanh Nhi vội nói: “Chị, em không đi đâu”.  

 

Cô gái: “Em không được quyết định, nghe lời chị. Chờ chị lịch kiếp xong thì sẽ đi tìm hai người”.  

 

Sau đó, cô ấy nói với Ngô Bình: “Thanh Nhi vừa khôi phục tu vi, anh lại giỏi y thuật và luyện đan nên hãy điều chỉnh lại cơ thể cho em ấy. Nếu anh làm tốt thì khi nào gặp lại, tôi sẽ có thưởng”.  

 

Ngô Bình chớp mắt: “Xin tiên tử cứ yên tâm, chắc chắn tôi sẽ chăm sóc Thanh Nhi cô nương chu đáo”.  

 

Dứt lời, Ngô Bình và Thanh Nhi chợt thấy trời đất chao đảo, họ đã rời khỏi thế giới Linh Đài rồi xuất hiện ở bên ngoài.  

 

Thanh Nhi gọi: “Chị ơi!”  

 

Song, không hề có một lời hồi đáp nào, rõ ràng tiên tử kia đã rời khỏi đây, không biết đang lịch kiếp ở đâu.  

 

Thanh Nhi nước mắt lưng tròng, vô cùng lưu luyến.  

 

Ngô Bình: “Thanh Nhi cô nương đừng buồn, sớm muộn gì hai chị em cô cũng được đoàn tụ thôi”.  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play