“Thầy luyện đan Hồ” nói: “Cầm thứ này trong tay thì có thể trở thành đệ tử sơ cấp của Ngạo Thế Đan Tông”.
Ngô Bình cười mỉa: “Một thầy luyện đan như tôi chẳng có hứng thú gì với Ngạo Thế Đan Tông”.
Vừa dứt lời, anh đã bị Lý Giản kéo qua một bên, mắt Lý Giản sáng lên nói: “Thầy luyện đan, tôi nhận ra thứ đó, đúng là tín vật của Ngạo Thế Đan Tông, có nó trong tay thì có thể trở thành đệ tử của Đan Tông. Phải biết là thứ này mỗi năm chỉ có ba cái, vô số thế lực lớn đều sứt đầu mẻ trán vì tranh giành nó”.
Ngô Bình: “Chỉ là một đệ tử sơ cấp thôi mà lại hấp dẫn thế sao?”
Lý Giản: “Đương nhiên, đệ tử của Ngạo Thế Đan Tông có thể nhận được nhiều tài nguyên nhất, còn có thể nhận được truyền thừa đan dược tinh khiết nhất. Ai trên thế gian này mà không muốn trở thành một thầy luyện đan chứ?”
Ngô Bình động tâm, mục đích mình đến Cửu Dương Cảnh là để mua dược liệu, nếu vào được Ngạo Thế Đan Tông thì chẳng phải dễ dàng hơn nhiều sao?
Anh hỏi vị “thầy luyện đan Hồ” đó: “Đệ tử của Đan Tông mua đan dược có được ưu đãi gì không?”
Lý Giản nói: “Ưu đãi? Không cần, chỉ cần là thứ cần cho việc luyện đan của đệ tử Đan Tông thì có thể cung cấp dược liệu với số lượng không giới hạn, hơn nữa không cần trả một xu. Nhưng nhất định phải giao một nửa đan dược luyện chế ra cho bên trên, nửa còn lại tự mình giữ lại sử dụng riêng. Ngoài ra, cũng sẽ có phần thưởng cho những viên đan dược mà cậu nộp lên trên”.
“Phần thưởng gì cơ?”, Ngô Bình rất quan tâm đến chuyện này.
“Thầy luyện đan Hồ” nói: “Đưa tiền, hơn nữa còn có thể nâng cao cấp bậc. Cấp bậc cao rồi thì có thể mua được những thứ cao cấp hơn, chẳng hạn như lò luyện đan và phương thuốc”.
Ngô Bình nhìn hắn hỏi: “Nếu anh đã có món đồ này, tại sao bản thân không trở thành một đệ tử chính thức?”
“Thầy luyện đan Hồ” cười khổ nói: “Thứ này là do tôi tình cờ có được, tôi ở bên ngoài lừa bịp người khác, làm sao có thể quay về Ngạo THế Đan Tông được chứ? Hơn nữa thiên phú của tôi cũng tầm thường, cho dù có gia nhập vào cũng chỉ là sống qua ngày, cuối cùng cũng không thể trở thành thầy luyện đan, sớm muộn gì cũng bị loại ra thôi, thay vì như thế, tôi thà ở ngoài lừa tiền tự do phóng khoáng biết bao”.
Ngô Bình nói với Lý Giản: “Ông chủ Lý, tôi quyết định tha cho hắn, ông nghĩ sao?”
Lý Giản cười nói: “Nếu không nhờ có thầy luyện đan giúp thì bây giờ tôi cũng không biết làm thế nào nữa, cậu xử lý thế nào cũng được”.
Ngô Bình gật đầu, hỏi “thầy luyện đan Hồ” này: “Anh tên gì?”
Người này nói: “Tôi là Hồ Tông Linh”.
Ngô Bình: “Hồ Tông Linh, bên cạnh tôi đang thiếu một người giúp đỡ, anh có đồng ý đi theo tôi không?”
Hồ Tông Linh sửng sốt, lần này không bị giết hắn đã rất mãn nguyện rồi, không ngờ Ngô Bình lại cho hắn đi theo, hắn mừng rỡ khôn xiết, vội vàng quỳ xuống đất nói: “Cảm ơn thầy luyện đan đã xem trọng, tôi nhất định sẽ trung thành với cậu, đến chết mới thôi”.
Ngô Bình: “Anh không cần phải chết, tôi hái thêm một ít dược, qua một thời gian nữa muốn đến Ngạo Thế Đan Tông, anh khá hiểu biết về bên đó”.
Mắt Hồ Tông Linh sáng rực: “Nếu thầy luyện đan muốn đến Ngạo Thế Đan Tông, chắc chắn sẽ trở thành đệ tử đứng đầu”.