Thầy luyện đan Hồ cười nhạo: “Viên đan dược đó của tôi đã mất, ở đây không ai có thể luyện chế ra được, ông thế mà có thể làm được chuyện này, dĩ nhiên nó là giả”.  

 

Ngô Bình nói: “Chỉ dựa vào tên vô dụng như anh mà còn dám nói luyện chế được đan dược trên bảng Linh Đan à?”  

 

Thấy Ngô Bình lên tiếng, thầy luyện đan Hồ sầm mặt: “Cậu là cái thá gì mà dám nói chuyện với tôi như thế”.  

 

Ngô Bình nói: “Tôi là người luyện chế ra viên đan dược lúc nãy, trò của anh có thể lừa được người khác chứ không lừa được tôi”.  

 

Thầy luyện đan Hồ ngạc nhiên, hắn nheo mắt: “Đan dược do cậu luyện chế?”  

 

Ngô Bình bước đến trước, giơ tay ra đập lên người thầy luyện đan Hồ này, đan dược bị hắn giấu đi lập tức văng ra, quay lại vào trong tay Ngô Bình.  



 

Thầy luyện đan Hồ cả kinh, giơ tay muốn đánh Ngô Bình nhưng toàn thân hơi tê dại không thể động đậy. Đám người phía sau hắn lập tức ra tay, nhưng mọi người chỉ thấy bóng người dịch chuyển, sau đó đám người lần lượt ngã xuống đất.  

 

Ngô Bình nhìn chằm chằm thầy luyện đan Hồ này nói: “Nói đi, anh là ai?”  

 

Thầy luyện đan Hồ bị khống chế nhưng vẫn rất mạnh miệng, nghiêm giọng nói: “Tôi là người của Ngạo Thế Đan Tông, tốt nhất cậu nên thả tôi ra”.  

 

Nghe đến cái tên Ngạo Thế Đan Tông, sắc mặt của Lý Giản thay đổi, ông ta vội nói: “Tiên sinh, Ngạo Thế Đan Tông nắm quyền kinh doanh đan dược của cả Cửu Dương Cảnh, đồng thời cũng nắm trong tay ba mươi phần trăm giao dịch buôn bán dược liệu. Dù là ở trong vũ trụ chính, Ngạo Thế Đan Tông cũng là một thế lực vô cùng lớn mạnh”.  

 

Ngô Bình: “Vậy à? Môn phái lớn như thế sao lại xuất hiện tên lừa bịp này?”  

 

Anh giơ tay ra, thầy luyện đan Hồ lập tức cảm thấy đau đớn, cả người run lên, chẳng mấy chốc không còn kiên trì nổi nữa kêu gào: “Tôi nói! Tôi từng là một tạp vụ cấp thấp của Ngạo Thế Đan Tông, lén trộm một ít mẫu vụn trong lúc luyện chế để làm đan giả đi gạt người khác”.  

 

Lý Giản trợn to mắt: “Gì cơ, cậu chỉ là tạp vụ cấp thấp ở đó?”  

 

“Thầy luyện đan Hồ” cúi đầu: “Đúng thế, chỉ có những người có thiên phú về luyện đan mới có thể trở thành đệ tử chính thức, thiên phú của tôi rất bình thường nên chỉ có thể làm tạp vụ. Tạp vụ chẳng có địa vị gì nên sau bảy, tám năm, tôi quyết định rời đi, dùng những kiến ​​thức học được ở đó và đánh cắp được ít mảnh vụn đan dược để lừa người khác”.  

 

Ngô Bình: “Những người đi theo bên cạnh anh cũng là giả?”  

 

Hắn gật đầu: “Đều là tôi bỏ tiền ra mời về diễn kịch”.  

 

Ngô Bình lắc đầu: “Anh đúng là gan to bằng trời, trước đây anh đã lừa bao nhiêu người rồi?”  

 

Thầy luyện đan Hồ: “Tôi đi lừa gạt được mấy năm rồi, đã thành công mười ba lần nhưng lúc đầu không dám lừa quá nhiều người, lần này là lần tôi lên kế hoạch lâu nhất, số tiền lừa gạt lớn nhất”.  

 

Nói đến đây hắn tha thiết cầu xin: “Cậu là thầy luyện đan thật, mong cậu tha cho tôi”.  

 

Ngô Bình: “Tha cho anh? Anh nghĩ có khả năng không?”  

 

Thầy luyện đan Hồ vội nói: “Chỉ cần thầy luyện đan chịu tha cho tôi, tôi sẵn lòng giao thứ này ra”, nói rồi hai tay hắn lấy một thứ ra.  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play