Văn Nhân Tử Y: “Vâng, tôi biết rồi”.  

 

Ngô Bình dặn dò vài câu rồi tiếp đi hái thuốc. Đầm lầy này khá rộng, có rất nhiều linh dược, anh cần phải hái bỏ vào cuốn sách Đại Thiên.  

 

Chuyến đi này tốn cả một ngày, xế chiều hôm sau anh mới trở về.  

 

Văn Nhân Tử Y đã chỉnh đốn lại cảm xúc, hỏi: “Anh Ngô, thu hoạch thế nào?”  

 

Ngô Bình cười đáp: “Khá tốt, tìm được hai gốc linh dược cấp chín, chín gốc linh dược cấp tám”.  

 

Văn Nhân Tử Y: “Lần trước, vì tìm dược liệu nên tôi đã hỏi thăm rất nhiều tin tức về đầm lầy. Nghe nói trong đây có một gốc cây biết tự mình trốn đi, rất có thể là linh dược trên cấp mười. Mấy trăm năm qua, từng có vài đoàn người phát hiện sự tồn tại của nó, sau đó dốc sức tìm kiếm nhưng cuối cùng đều không thu hoạch được gì”.  

 



Trong lòng Ngô Bình khẽ nhúc nhích: “Ồ, còn có chuyện này à”.

Văn Nhân Tử Y gật đầu: “Loại đan dược này rất khó tìm. Nhưng anh Ngô có thể dùng dược điển tìm kiếm nó”.  

 

Ngô Bình vẫn chưa nghiên cứu kỹ, nghe vậy thì kinh ngạc: “Sách thuốc còn có thể định vị dược liệu?”  

 

Văn Nhân Tài Y nói: “Đúng vậy. Nhưng dược liệu trước đó nó thả ra quá ít, bản thân linh dược cũng không thể kích hoạt. Hiện tại anh Ngô bỏ nhiều dược liệu vào như vậy, có lẽ nó sẽ khôi phục được một phần thực lực”.  

 

Ngô Bình: “Những chuyện này đều là cha cô nói cho cô sao?”  

 

Văn Nhân Tử Y gật đầu: “Ừ, lúc tôi còn rất nhỏ, mẹ tôi thường nói đến cách dùng sách thuốc này”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Vậy phải làm sao để dùng nó tìm kiếm?”  

 

“Rất đơn giản, tôi chỉ cho anh Ngô”. Văn Nhân Tử Y cầm lấy sách thuốc, trước tiên đọc một đoạn chú, hay tay còn làm ra các loại pháp quyết.  

 

Rất nhanh sau đó, toàn bộ sách thuốc sáng lên, trang sách tự động mở ra.  

 

Văn Nhân Tử Y nói: “Sách quý, hãy tìm kiếm linh dược trên cấp mười trong đầm lầy”.  

 

Trang sách xuất hiện sương mù, sương mù quay cuồng, giống như bắt đầu tìm kiếm.  

 

Qua chừng một phút, sương mù trên trang sách bỗng ngưng tụ, sau đó trên mặt bỗng xuất hiện hai điểm sáng, một xanh một đỏ.  

 

Văn Nhân Tử Y: “Anh Ngô, đốm sáng xanh là vị trí của sách dược, đốm sáng đỏ chính là vị trí của linh dược trên cấp mười kia!”  

 

Ánh mắt Ngô Bình sáng lên, cầm lấy sách nói: “Tử Y, cô đợi tôi một lát, tôi đi tìm gốc dược liệu kia!”  

 

Nói xong anh cầm sách được đi ra, di chuyển theo phương hướng điểm sáng đỏ. Giữa anh và linh dược, cách hơn trăm dặm, chẳng mấy chốc đã đến. Khi điểm sáng xanh và đỏ cách rất gần, thì anh cất sách thuốc, sau đó dùng thần niệm tìm kiếm.  

 

Nhưng chuyện kỳ lạ là, thần niệm của anh lại không thể phát hiện, trong khu vực này tuy cũng có một vài linh dược, nhưng chắc chắn không phải linh dược trên cấp mười.  

 

Anh lại lấy sách dược ra, lại phóng ta bản đồ, sau đó chầm chậm di chuyển, mãi đến khi điểm sáng xanh và đỏ gặp nhau, biến thành một điểm trắng.  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play