Ngô Bình dẫn theo Văn Nhân Tử Y lại quay về trong đầm lầy. Bên trong đã yên ổn lại, những người kia không tìm được người ăn trộm dược nên có rất nhiều người đã bị xử lý.
Văn Nhân Tử Y không ngờ Ngô Bình sẽ đưa mình đến đầm lầy bèn hỏi: “Anh Ngô, chúng ta tới để trộm thuốc hả?”
Ngô Bình: “Sao lại là trộm? Huyết Đao môn kia không biết xấu hổ, tự mình khoanh vùng nói đây là của họ, dựa vào cái gì chứ?”
Văn Nhân Tử Y mới mất bố, tâm trạng không tốt nói: “Anh nói đúng, Huyết Đao môn có thể hái thuốc thì chúng ta cũng có thể!”
Lúc này, cô ấy lại lấy cuốn Đại Thiên Dược Điển ra đưa cho Ngô Bình: “Anh Ngô, trước đó bố muốn Tử Y gả cho anh, nhưng Tử Y tự biết mình không xứng với anh nên không cầu mong có một danh phận gì. Chỉ mong anh có thể dẫn Tử Y theo bên cạnh là được rồi”.
Cô ấy nói đến như vậy rồi thì Ngô Bình cũng không tiện nói gì khác, khẽ thở dài bảo: “Tử Y, cô yên tâm, tôi chắc chắn sẽ bảo vệ cô thật tốt đến lúc cô có khả năng tự bảo vệ mình mới thôi”.
“Công tử, tôi có thể gọi anh là anh Ngô không?”, cô ấy nhỏ giọng hỏi.
Ngô Bình cười đáp: “Đương nhiên là được. Tử Y, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi trước đã”.
Hai người tiến vào một khu vực khô ráo trong đầm lấy, xung quanh đều là cỏ mềm. Ngô Bình lấy ra một cái lều cắm trại và một ít đồ ăn bảo Tử Y ráng chịu một chút.
Văn Nhân Tử Y nào có muốn ăn, chỉ tùy tiện ăn vài ba miếng.
Bấy giờ, Ngô Bình bắt đầu nghiên cứu cuốn Đại Thiên Dược Điển kia. Anh phát hiện nó quả nhiên có một sự khác nhau rất lớn với Lý Giản. Vốn dĩ, trong mỗi một trang của cuốn sách này đều cất giấu một không gian thứ nguyên vô cùng lớn. Ngô Bình mở nhìn thấu vạn vật ra, phát hiện sau mỗi trang đều có một thứ giống như dược viên, hoàn cảnh và thổ nhưỡng bên trong cực kỳ thích hợp cho sự sinh trưởng của linh dược tương ứng.
Ngô Bình hết sức kinh ngạc nói: “Đây đúng là một cái bảo bối!”
Văn Nhân Tử Y: “Đúng vậy, chúng tôi cũng biết nó là thứ tốt. Chỉ là tầm nhìn của chúng tôi quá hẹp, không có cách nào phát huy được tác dụng của nó, cứ giữ trái lại thành một quả bom hẹn giờ, thường xuyên lo lắng bị người ta phát hiện ra. Thực ra, nhà họ Nghiêm bỗng dưng đến cửa cầu hôn rất có khả năng là nghe ngóng được gì đó mới muốn thông qua chuyện này tìm hiểu thật giả”.
Ngô Bình gật đầu: “Thứ này quả thật là bảo vật hiếm có, cần phải có khả năng mới xử lý được nó. Không thì, trái lại sẽ thành một quả bom hẹn giờ”.
Lúc này, giọng nói của A Trân bỗng vang lên: “Tôi có thể đi vào không?”
Trong lòng Ngô Bình khẽ nhúc nhích: “Cô bằng lòng vào?”
A Trân: “Đương nhiên, cuốn sách kia chính là nơi mà mọi cỏ cây đều hướng về”.
Vì vậy, Ngô Bình bèn lật đến tờ có Đại Địa Chi Trân. A Trân hóa thành quả cầu gỗ trực tiếp bay vào rồi biến mất không thấy. Đằng sau trang sách là một không gian cực kỳ rộng lớn, bên trong cũng có rất nhiều cỏ cây sinh linh. A Trân cắm rễ nảy mầm trong đó, chẳng mấy chốc đã lớn lên.
Ngô Bình bèn phân loại các loại dược liệu lúc trước hái được rồi ném vào những trang sách khác nhau. Dược liệu anh hái được chắc phải mấy ngàn cây nên đã khiến cuốn Đại Thiên tăng thêm mấy ngàn trang, mà trước đó chỉ có hơn trăm trang. Sau khi những diệu liệu kia tiến vào sách thuốc, chẳng những có thể giữ được tính chất của thuốc, còn có thể nhanh chóng sinh sôi nảy nở. Từ một gốc hóa thành hai góc, hai gốc biến thành mười gốc. Thế nên, hái mãi không hết, dùng mãi không xong.
Sau khi cất dược liệu xong, Ngô Bình bèn nói: “Tử Y, cô cứ nghỉ tạm ở đây đi. Lát nữa, tôi còn định đến nơi khác trong đầm lầy đi dạo, cố gắng chọn thêm chút dược liệu nữa”.