Văn Nhân Tử Y liều mạng giãy dụa, nhưng người khống chế cô ấy có tư vi hơn cô nhiều, cô giãy dụa cũng không có kết quả.
Mắt thấy con gái sắp bị người ta làm nhục, Văn Nhân Trường Minh lớn tiếng nói: “Nghiêm công tử, tôi khuyên anh đừng làm như vậy! Con gái tôi, đã gả cho một thầy luyện đan rồi!”
Nghe thấy lời này, Nghiêm công tử cũng kinh ngạc, ra hiệu thuộc hạ dừng tay, nhìn Văn Nhân Trường Minh chằm chằm: “Thầy luyện đan?”
Lúc này đúng lúc Ngô Bình vừa ra, anh lạnh nhạt nói: “Là tôi”.
Nghiêm công tử nhìn Ngô Bình chằm chằm, nghi hoặc hỏi: “Anh chính là thầy luyện đan? Có thể luyện chế được đan dược cấp mấy?”
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Anh là ai?”
Nghiêm công tử nói: “Ông tôi là trưởng lão ba sao của Huyết Đao Môn!”
Ngô Bình: “Bảo người của anh thả Văn Nhân Tử Y ra”.
Nghiêm công tử cười rồi vung tay, cho thuộc hả thả Văn Nhân Tử Y ra, sau đó lại nói tiếp: “Anh vậy mà là thầy luyện đan, không biết có thể luyện được đan dược cấp sáu không?”
Ngô Bình: “Đan dược cấp sáu không phải khó”.
Nghiêm công tử vui mừng: “Vậy thì mời thầy luyện đan đến nhà họ Nghiêm một chuyến, giúp ông tôi luyện chế hai viên đan dược, chắc chắn tôi sẽ cảm ơn nhiều!”
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Tôi không rảnh, nếu anh muốn luyện đan dược, thì đem dược liệu đến tìm tôi. Nếu tâm trạng tôi tốt, có lẽ sẽ giúp anh luyện”.
Ở Cửu Dương Cảnh, địa vị thầy luyện đan rất cao, tuy Nghiêm công tử này không vui nhưng cũng không dám đắc tội Ngô BÌnh, lập tức cười gật đầu: “Không sao, tôi lập tức đi tìm dược liệu. Công tử hãy đợi chút, tôi đi rồi quay lại”.
Nghiêm công tử này cho người ở lại, một mình quay về phủ lấy dược liệu, trông bộ dáng gấp gáp muốn luyện chế loại đan dược nào đó.
Lúc này Văn Nhân Trường Minh đứng dậy, ông ấy bảo Ngô Bình và Văn Nhân Tử Y quay về phòng ông ấy.
Văn Nhân Trường Minh nói: “Công tử, Nghiêm công tử này nối lật mặt là lật mặt, bề ngoài hắn mời anh luyện đan, nói không chừng bên trong đang có mưu hại người”.
Ngô Bình nói: “Hắn làm gì tôi cũng không sợ, ngược lại là ông không sao chứ?”
Văn Nhân Trường Minh lắc đầu: “Tôi không sao, bị gãy mất mấy cái răng”.
Sau đó ông ấy cũng có chút ngượng ngùng: “Vừa nãy vì muốn cứu con gái, nên mới nói ra công tử, mong hãy lượng thứ”.
Ngô Bình nói: “Chuyện nhỏ”.
Văn Nhân Trường Minh im lặng mấy giây rồi nói: “Công tử thấy, con gái tôi Tử Y thế nào, cũng được xem là mỹ nhân chứ?”
Đột nhiên ông ấy hỏi như vậy, Ngô Bình chợt ngây người, nhưng vẫn gật đầu: “Lệnh thiên kim đương nhiên là mỹ nữ đứng đầu”.
Văn Nhân Trường Minh: “Nếu đã vậy, tôi nguyện gả con gái cho công tử. Làm thê làm thiếp cũng được, chỉ cần công tử có thể bảo vệ chu toàn cho con bé”.
Sau đó ông ấy lấy ra Đại Thiên Dược Điển, nói: “Vật này, xem như là của hồi môn tôi cho con gái”.
Chuyện quá đột ngột, Ngô Bình rất bất ngờ, anh nói: “Văn Nhân tiên sinh, ông không cần như vậy, tôi đến nhà ông, sách thuốc này tuy tốt, nhưng tôi không có suy nghĩ tranh giành”.
Văn Nhân Trường Minh lắc đầu: “Giá trị bảo bối này tôi biết rõ, nhưng trong lòng tôi nó là trân châu quý giá, nhưng khi nằm trong tay thầy luyện đan như công tử thì nó mới có thể phát huy tác dụng thật sự. Tôi chỉ có một đứa con gái, không có tâm nguyện gì khác, chỉ mong con gái bình an một đời là được”.
Đương nhiên Ngô Bình không thể tùy tiện cưới con gái người ta, đang định từ chối thì lại thấy mắt Văn Nhân Trường Minh chảy ra máu đen, thấy vậy, Văn Nhân Tử Y thét lên: “Máu độc!”
Văn Nhân Trường Minh đã không thể cử động, ông ấy thản nhiên cười, nói: “Tôi đã nói Nghiêm Báo này con người tàn nhẫn hung tàn, cái gì mà luyện đan chẳng qua chỉ là giả dối, lúc đánh tôi thì đã hạ máu độc, sớm đã có ý định giết tôi. Lần này hắn đi, chắc chắn là tìm cao thủ đến đánh công tử, công tử mau đưa con gái tôi rời đi!”