Nói chuyện vài câu, lại ăn bữa cơm, Ngô Bình bắt đầu chữa trị cho Văn Nhân Trường Minh. Y thuật của anh bất phàm, hôm đó đã khiến Văn Nhân Trường Minh khôi phục được một phần tu vi.  

 

Đến tối, Văn Nhân Trường Minh đi nghỉ ngơi, Ngô Bình lấy ra lò luyện đan, hỏi Văn Nhân Tử Y: “Văn Nhân cô nương, cô muốn đan dược gì?”  

 

Văn Nhân Tử Y lấy một bộ sách thuốc từ phía sau, giống hệt như của Lý Giản. Cô ấy mở sách ra, nói: “Công tử, anh xem có thể luyện được đan dược gì?”  

 

Lúc này Ngô Bình mới phát hiện, dược liệu trên bộ sách thuốc này rất ít, chỉ có hơn trăm trang, hơn nữa cũng không đầy đủ, không thể so sánh với của Lý Giản được.  

 

Anh lật xem một lát, cười hỏi: “Sách thuốc nghìn chương này cũng là do ông cô để lại sao?”  

 

Văn Nhân Tử Y lắc đầu: “Là mẹ tôi để lại, vật này rất quý giá, bình thường tôi sẽ không lấy ra, trong nhà chỉ có tôi và cha tôi biết”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Sách thuốc này có thể mua được bên ngoài không?”  



 

Văn Nhân Tử Y lắc đầu: “Có lẽ là không mua được. Mẹ tôi khi còn sống từ nói, sách thuốc nghìn chương này, khắp thiên hạ chỉ có bốn cuốn, mà nhà tôi chính là bản gốc”.  

 

Ngô Bình ngây người: “Nguyên bản! Nói như vậy, ba bản còn lại đều là bản sao à?”

Văn Nhân Tử Y gật đầu: “Đúng vậy công tử. Sách này năm đó được cao nhân chép ra ba phần, nhưng nội dung bên trong không thể so sánh với bản gốc, đáng tiếc nhà tôi không có thầy luyện đan, nên sách thuốc này chỉ có thể dùng để trữ thuốc, không sử dụng làm gì khác được”.  

 

Sau đó Ngô Bình bắt đầu luyện đan, anh dựa vào dược liệu bên trên, luyện ba loại đan dược cho nhà Văn Nhân, mười hai viên đan dược cấp năm, hai mươi viên đan dược cấp sáu.  

 

Luyện đan dược xong, đã là trưa ngày thứ hai, Ngô Bình nghỉ ngơi một lúc, lại tiếp tục chữa trị cho Văn Nhân Trường Minh.  

 

Đế buổi trưa, bản thân nghỉ ngơi trong viện nhỏ.  

 

Đồng thời, Văn Nhân Trường Minh đang thương lượng một chuyện với Văn Nhân Tử Y. Văn Nhân Tử Y nói: “Cha, thật sự muốn đưa Đại Thiên Dược Điển cho công tử sao?”  

 

Văn Nhân Trường Minh thở dài: “Thứ này này trong tay chúng ta đã nhiều năm, chúng ta dùng nó thì có được ích lợi gì? Trái lại còn phải lo lắng đề phòng, công tử này không chỉ có y đạo đan đạo cao minh, mà nhân phẩm lại rất tốt, nếu không cũng sẽ không cứu con”.  

 

Văn Nhân Tử Y vẫn có phần không hiểu: “Cha, nhưng thứ quý giá như vậy, cha không thấy tiếc sao?”  

 

Văn Nhân Trường Minh cười nói: “Tử Y, nó chính là của hồi môn của con, như vậy thì sau này công tử sẽ xem trọng con”.  

 

Văn Nhân Tử Y kinh ngạc: “Của hồi môn? Cha, cha đang nói gì vậy!”  

 

Văn Nhân Trường Minh cười nói: “Mấy ngày nay, ta vẫn luôn suy nghĩ chuyện hôn sự của con. Nửa năm trước, nhà họ Nghiêm đã đến cầu hôn. Thế lực nhà họ Nghiêm lớn, cha không dám từ chối, nhưng cũng không từ chối. Hiện tại nếu con gả cho công tử, thì sẽ không rơi vào hố lửa nhà họ Nghiêm nữa”.  

 

Vị thiếu gia nhà họ Nghiêm kia, không học không nghề, tính cách tàn bạo, đã cưới đến ba vợ, người thứ nhất bị hắn bóp chết, người thứ hai bị đổ nước sôi chết, người thứ ba bị hắn bóp nát cho cá ăn. Bây giờ, nhà họ Nghiêm muốn cầu hôn cho vị thiếu gia này, Văn Nhân Trường Minh đương nhiên không chịu đồng ý, ông ấy cũng không thể đưa con gái vào hố lửa được.  

 

Nghe đến đây, Văn Nhân Tử Y vừa cảm động vừa lo lắng, nói: “Cha, nhà họ Nghiêm là thế lực lớn nhất ở thành Bạch Sương, bên trên còn có người làm trưởng lão ở Huyết Đao Môn, chúng ta không thể đắc tội”.  

 

“Không sao, chỉ cần công tử chịu lấy con, chúng ta có thể cùng rời khỏi thành Bạch Sương, tìm một nơi để ở. Cha cảm thấy lai lịch vị công tử này chắc chắn không thấp, cậu ấy ắt hẳn có thể sắp xếp thỏa đáng cho chúng ta”.  

 

Ngô Bình vẫn chưa biết, kế hoạch của hai cha con, anh tu luyện một lúc, đang chuẩn bị luyện hai lò luyện đan thì nghe thấy bên ngoài có tiếng động lớn, vì vậy ra cửa xem xem.  

 

Lúc này, một đám người ùa vào viện, trong đó có một vị cao thủ thoáng chốc đã đánh ngã Văn Nhân Trường Minh, hai người còn lại thì khống chế Văn Nhân Trường Minh. Sau đó một thanh niên đi vào, hắn nhìn trái nhìn phải, hung tợn nhìn Văn Nhân Trường Minh chằm chằm, nói: “Tôi cho người đến cầu hôn, nhà ông cả nả năm cũng không đáp lại, là có ý gì, xem thường nhà họ Nghiêm tôi sao?”  

 

Văn Nhân Trường Minh vội nói: “Nghiêm công tử, chúng tôi chỉ là cảm thấy trèo cao thôi, anh đừng giận”.  

 

Nghiêm công tử này tiến lên đá vào hàm răng Văn Nhân Trường Minh,  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play