Ngô Bình nói: “Tôi sẽ nghĩ cách lấy được đan dược. Trước mắt cần ông cụ bình ổn tình hình rối ren của nhà họ Lư”.  

 

Ông lão gật đầu: “Thần y nói có lý, nhưng trạng thái hiện tại của tôi, đến đi lại còn khó khăn nữa là…”  

 

Ngô Bình: “Không sao, tôi có thể giúp ông tạm thời khôi phục chức năng cơ thể”.  

 

Nói rồi anh lấy ra một bộ kim châm ra, nhanh chóng châm ba mươi sáu mũi kim lên người ông lão. Những kim châm này vừa được châm vào người ông ta, toàn bộ dược lực trong người ông lão đều bị trấn áp.  

 

Nhưng cái này chỉ có thể duy trì trong hai ba tiếng đồng hồ, lâu hơn nữa thì ông lão cũng không thể chịu được.  

 

Ông lão chỉ cảm thấy sức lực đang dần được hồi phục, tử khí trên mặt ông ta cũng dần biến mất, cả người như trẻ lại ba mươi tuổi.  

 



Ông ta đứng lên, lắc lắc cánh tay rồi cười nói: “Tốt quá, cứ như trở lại ba mươi năm trước. Như thế này mới có cảm giác đang sống, trước đây tôi cứ như sống không bằng chết”.  

 

Ngô Bình: “Ông cụ, nghe Lư Thần nói, nhà họ Lư có không ít linh đan, bây giờ tôi cần vài linh đan, sau đó chọn ra một ít dùng để chữa trị cho ông”.  

 

Ông lão gật đầu: “Không thành vấn đề, tôi lập tức bảo người đem dược đến”.  

 

Ngô Bình: “Vâng, còn một chuyện nữa, ông cụ có thể ứng phó với tình hình bên ngoài không?”  

 

Ông lão bật cười ha ha nói: “Tôi biết Lư Quan Hùng đã làm gì. Nhưng trước đây tôi sống không bằng chết nên tôi thực sự không có sức để quan tâm hỏi đến. Tất nhiên bây giờ tôi không thể để nó tiếp tục làm hại nhà họ Lư”.  

 

Ông ta nói với Ngô Bình: “Thần y, cậu hãy ở lại đây, chuyện bên ngoài cứ để tôi giải quyết”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Vâng, tôi ở đây đợi tin tốt của các ông”.  

 

Sau khi ông lão đi không lâu, linh đan đã được chuyển đến. Ngô Bình tìm một nơi yên tĩnh, lấy lò luyện đan ra để luyện đan. Vấn đề của ông cụ nhà họ Lư rất phức tạp, cần một loại linh đan đặc biệt để giải quyết. Cứu mạng anh ta.  

 

Anh ngẫm nghĩ một lát rồi chọn ra hai mươi hai vị từ những linh đan của ông lão, cộng thêm nhân sâm râu đỏ và viên Kim Tinh Ngọc Chi mà anh mua được, dùng chúng để luyện chế đan dược, đồng thời đặt tên là Kế Mệnh Đan.  

 

Sau khi quen với lò luyện đan, anh bắt đầu nghiêm túc luyện chế. Hơn nửa tiếng sau, lò đan dược đầu tiên đã được luyện chế xong, nhưng hiệu quả không như ý lắm, ba viên đan dược được luyện chế ra chỉ đạt đến đan dược trung phẩm cấp bốn. Nhưng trên thực tế, đan dược này ít nhất phải là đan dược cấp năm, tức là trong quá trình luyện chế đã xảy ra vấn đề.  

 

Anh đã rút ra được kinh nghiệm, sau khi suy ngẫm tìm tòi thì bắt đầu luyện chế lò thứ hai.  

 

Lần này hiệu quả được tăng lên rất nhiều, đan dược thành phẩm là thượng phẩm cấp năm, hơn nữa một lần luyện chế ra được bốn viên.  

 

Ngô Bình có lòng tin nếu bảo anh luyện chế thêm một lò nữa, anh có thể luyện chế ra đan dược cấp sáu. Nhưng có vị thuốc đã bị dùng hết rồi, anh không thể tiếp tục luyện chế được.  

 

Anh đẩy cửa bước ra ngoài thì nhìn thấy ông cụ nhà họ Lư và Lư Thần đang đợi anh như thể đã đợi ở đâu khá lâu rồi.  

 

“Anh Ngô!”, Lư Thần vui mừng chạy đến: “May mà nhờ có anh, nếu không có lẽ tôi đã bị Lư Quan Hùng hại chết rồi”.  

 

Hóa ra sau khi Ngô Bình đi, Lư Quan Hùng đã phái rất nhiều người canh giữ bên ngoài thành để ngăn cản Lư Thần. Mặc dù Lư Thần có vệ sĩ ở bên nhưng thực lực chênh lệch rất lớn, từng trải qua sống chết. Cuối cùng nếu không nhờ ông cụ nhà họ Lư ra mặt, có lẽ anh ta đã bị Lư Quan Hùng đánh chết.  

 

Ngô Bình nói: “Thế chứng tỏ Thiếu soái phúc lớn mạng lớn. À phải rồi, tình hình nhà họ Lư đã ổn định rồi chứ?”  

 

Lư Thần gật đầu: “Lư Quan Hùng đã bị nhốt lại rồi, thứ đang đợi anh ta là gia pháp nghiêm ngặt. Còn chị dâu của tôi đã uống thuốc độc tự vẫn rồi”.  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play