“Vợ tao đứng trước mặt mày, mày có ngủ được không?”. Cũng có người cười nhạo nó.
Trong lúc mọi người bị dời sức chú ý, Ngô Bình đã hóa thành một cái bóng mờ, dán vào mặt đất nhảy vào tường.
Có mấy tên ngũ quan nhạy cảm, lập tức nhìn xuống mặt đất, nhưng chẳng phát hiện ra gì. Lúc này Đại Dũng lại tiếp tục bọn họ, mắng càng lúc càng khó nghe, có người bắt đầu cầm đá ném nó.
Nhưng Đại Dũng từ nhỏ đã dùng linh dược, đầu óc nhanh nhạy không nói, phản ứng cũng rất linh hoạt, những người này căn bản không đánh trúng.
Lại nói sau khi Ngô Bình đi vào viện, thì thấy một con báo xanh xám bò dưới đất, ánh mắt âm u nhìn anh chằm chằm.
Ngô Bình bỗng chốc đã hiểu ra, con mèo mà Đại Dũng nói, lại là một con báo!
Ngô Bình làm động tác tay tỏ ý im lặng đừng lên tiếng, thấp giọng nói: “Tao là người được Đại Dũng tìm đến cứu chủ nhân của mày, ông ấy đang ở đâu rồi?”
Con báo nghe Ngô Bình nhắc đến Đại Dũng, nó chậm rãi đứng lên đi vào trong phòng, Ngô Bình vội đi theo.
Đến trước cửa phòng, một chân trước của con báo đẩy cửa ra, bên trong là một phòng khách không lớn lắm.
“Đói rồi sao?”, một giọng nói yếu ớt của ông lão vang lên từ căn phòng bên trong.
Ngô Bình lập tức đi vào đó thì nhìn thấy một ông lão hơn tám mươi tuổi, nước da vàng sậm, tinh thần rất kém đang ngồi viết chữ ở đó.
Mặc dù ông ta rất yếu, rất mệt nhưng vẫn ngồi thẳng lưng.
Cảm giác có người bước vào, ông ta ngẩng đầu lên nhìn, bắt gặp ánh mắt của Ngô Bình.
Ngô Bình nói: “Ông Lư, tôi là bác sĩ được Lư Thần mời đến, đây là của làm tin”.
Anh đặt nhân sâm râu đỏ lên bàn, sau đó lấy điện thoại ra rồi mở video của Lư Thần.
Trong điện thoại, Lư Thần nói: “Bố, ông nội, đây là bác sĩ Ngô. Y thuật của anh ấy rất tốt, anh ấy chắc chắn có thể chữa khỏi bệnh cho ông. Bố ơi, bây giờ anh hai chắc đã phản bội nhà họ Lư, bố phải đề phòng của anh ta”.
Xem xong video này, ánh mắt già nua mờ mịt cua rông lão lóe lên tia sáng, ông ta hỏi: “Cậu thần y, cậu nghĩ có thể chữa khỏi bệnh của tôi không?”
Ngô Bình nhìn ông lão, gương mặt ông ta đã tràn đầy tử khí. Nếu không chữa trị nữa rất có thể ông ta không sống qua bảy ngày.
Ngô Bình nhìn đôi mắt đục ngầu của ông lão, anh nói: “Ông cụ, tôi đã đến đây rồi thì sẽ làm cho ông ít nhất có thể sống đến một trăm hai mươi tuổi”.
Ông lão sửng sốt rồi nói: “Thần y, tôi quen với một vị tu giả rất lợi hại, ông ta cũng không thể giúp được tôi vì trước đó tôi đã uống quá nhiều linh đan, dẫn đến dược lực xung đột. Haizz, cũng đều trách tôi quá tham lam, cứ muốn trường sinh bất lão, thuốc gì cũng uống cả, kết quả lại rơi vào hoàn cảnh hiện tại. Nếu lúc đầu tôi không uống mấy loại thuốc đó, có lẽ cũng có thể sống đến chín mươi, một trăm tuổi”.
Ngô Bình: “Ừ, trong người ông cụ đúng là có rất nhiều số dược lực, chúng công kích lẫn nhau hệt như các chư hầu tranh giành quyền lợi, thi thoảng sẽ đánh một trận lớn với nhau. Cứ như thế, cho dù sức khỏe của ông có tốt đến mấy cũng chịu không nổi”.
Ông lão: “Vậy phải làm sao để chữa trị?”
Ông già bị bệnh đã lâu nên biết rất rõ tình trạng sức khỏe của mình, thế là ông ta hỏi Ngô Bình xem làm sao để giải quyết tình trạng của ông ta.
Ngô Bình trầm ngâm vài giây rồi nói: “Thật ra rất đơn giản, tôi chỉ cần loại bỏ tất cả dược lực trong người ông ra là được”.
Ông lão khẽ thở dài: “Nhưng vị cao nhân đó nói dược lực trong người tôi đã đạt đến mức cân bằng, nếu tôi tùy ý loại bỏ chúng thì sẽ phá vỡ cân bằng trong thoáng chốc, kết quả là tôi cũng sẽ chết tại chỗ”.