Hắn nhìn thấy xe Ngô Bình chắn ngay chính giữa, lập tức nhíu mày, tiến lên nói: “Chào anh, sao anh lại chắn trước cửa Đệ Nhất Cư chúng tôi vậy?”
Ngô Bình bỏ điện thoại xuống, cười lạnh nói: “Bảo vệ của các anh coi thường người khác, nói xe của tôi không đáng tiền, không xứng vào đây ăn cơm. Ha ha, nếu tôi không vào được thì người khác cũng không thế đi vào! Đương nhiên là người đi vào cũng đừng nghĩ đến chuyện đi ra, tôi chuẩn bị chắn ở đây ba ngày ba đem”.
Quản lý hung hăng liếc nhìn bảo vệ dưới đất, sau đó nói: “Đây là do chúng tôi quản lý không nghiêm, tôi thay mặt Đệ Nhất Cư xin lỗi anh. Anh có thể dời xe đi trước được không ạ?”
Ngô Bình: “Dời xe? Không được, trừ phi các anh xin lỗi công khai, đồng thời phải xử lý bảo vệ này, và bồi thường tổn thất tinh thần cho tôi”.
Quản lý dần dần nóng nảy, lạnh nhạt nói: “Anh à, anh có biết ông chủ Đệ Nhất Cư là ai không?”
Ngô Bình: “Bố anh sao?”
Quản lý tức giận, nói: “Anh à, xin anh nói năng cẩn thận. Ông chủ chúng tôi, là nhân vật lớn ai ai cũng biết, anh không đắc tội nổi đâu!”
“Ồ, nhân vật lớn à! Vậy tôi phải gặp ông ta một lát rồi. Như vậy đi, anh đi gọi ông chủ anh ra đây xin lỗi tôi, nếu hắn không xuất hiện thì tôi sẽ không dời xe đi”.
Quản lý nhíu mày, nói: “Nếu anh rượu mời không uống muốn uống rượu phạt như vậy thì đừng trách chúng tôi ra tay!”
Hắn quay người nói: “Dời xe này đi, trực tiếp kéo ra!”
Trong nhà hàng thường gặp nhiều tình huống phức tạp, vì vậy chuẩn bị sẵn một chiếc xe kéo. Rất nhanh sau đó, xe kéo đã đến, hai người đàn ông cao lớn chuẩn bị kéo xe đi.
Thế nhưng, xe cẩu vừa chạm vào xe Ngô Bình thì có một lực tác động đến, xe kéo phát ra tiếng động, động cơ phát nổ, không thể sử dụng được nữa”.
Quản lý vừa thấy thì gấp gáp: “Chuyện gì vậy?”
Tài xế xe kéo kiểm tra một lát, mặt khổ sở nói: “Quản lý, xe kéo hư rồi”.
Quản lý trực tiếp đến bên cạnh xe, vươn tay túm lấy cổ áo Ngô Bình. Hắn vươn tay qua thì tê rần, sau đó nửa người cũng tê theo, nghiêng ra sau, ngã xuống đất.
Người quản lý bỗng bị tê liệt nửa người, sau đó sợ tái mặt vì không biết đã xảy ra chuyện gì.
Ngô Bình cười hỏi: “Không sao chứ? Sắc mặt thế này thì mau gọi xe cứu thương đi”.
Lúc này đã có bảy, tám chiếc xe kẹt ở đây, xe ở bên ngoài muốn vào cũng có hơn chục cái. Cuối cùng chuyện đã đến tai ông chủ ở bên trong, một người đàn ông khoảng hơn 40 tuổi tóc vuốt keo bóng mượt đã đi ra.
Người đàn ông quan sát xung quanh rồi hỏi quản lý vài câu, tiếp đó lập tức đi tới cạnh Ngô Bình rồi nói: “Cậu bạn, chuyện này là do người bên tôi sai. Tôi là Hoa Kiến Thành - chủ của Đệ Nhất Cư, tôi xin lỗi cậu, đồng thời miễn phí một suất ăn có giá cao nhất là 88 nghìn”.
Ngô Bình ừm một tiếng rồi nói: “Nghe hay đấy, có rượu không?”
Hoa Kiến Thành không chút nóng giận mà cười nói: “Có chứ, hơn nữa còn là rượu ngon nhất, ngoài thị trường bán 78 nghìn một chai”.
Ngô Bình: “Cho tôi mười chai”.
Hoa Kiến Thành vẫn bình thản nói: “Vâng, cậu muốn uống bao nhiêu cũng được”.