Ngô Bình nhìn đồng hồ, đã đến giờ chiều rồi, bèn nói: “Đi ăn cơm thôi. Cô biết tiệm cơm nào mắc nhất ở đây không?”
Từ Tử Yên chớp mắt: “Biết!”
Ngô Bình: “Đi thôi người đẹp, tôi mời”.
Từ Tử Yên cười hi hi: “Vậy tôi không khách sáo!”
Vì thế hai người lên xe Ngô Bình, Từ Tử Yên chỉ đường đi đến tiệm cơm mắc nhất địa phương, Đệ Nhất Cư.
Xe đi đến trước cửa Đệ Nhất Cư, Từ Tử Yên sáng mắt, nói: “Anh Ngô, ba năm trước tôi từng ăn cơm ở đây một lần, đồ ăn bên trong thực sự rất ngon. Chỉ là đồ ăn ở đây quá mắc, ăn một bàn cũng phải hơn vạn tệ, hơn nữa đều là đồ ăn theo phần”.
Ngô Bình cười nói: “Tiền mới kiếm được, chúng ta cứ gọi một bàn đồ ăn”.
Xe đi vào trong thì thấy bảo vệ trước cửa nhìn xe của Ngô Bình, là một chiếc xe mười mấy vạn, bèn nghiêng mặt quay đi, không nhấn nút rào chắn.
Ngô Bình thấy hắn một lúc lâu vẫn không có phản ứng gì thì nhấn còi xe. Bảo vệ kia lập tức trừng mắt: “Nhấn cái gì mà nhấn? Anh lái cái xe rách này mà muốn đi vào Đệ Nhất Cư?”
Ngô Bình tức một bụng, thầm nghĩ tôi lái xe gì liên quan gì đến anh?
Từ Tử Yên cũng không ngờ bảo vệ này lại không nói lý như vậy, cô kéo cửa sổ xuống, nói: “Chúng tôi lái xe gì, thì liên quan gì đến việc chúng tôi ăn gì sao? Anh mau mở cửa đi”.
Bảo vệ nghiêng mặt quay đi, vẻ mặt xem thường. Bình thường người đến dùng cơm ở Đệ Nhất Cư, đều ngồi xe ít nhất cũng năm, sáu trăm nghìn trở lên, xe sang hơn triệu cũng rất bình thường. Cho dù là xe mấy triệu cũng thường ghé nơi này, không chỉ xe sang, mà số xe cũng đều là số may mắn.
Nhưng chiếc xe mà Ngô Bình đi, không chỉ không đáng tiền, mà số xe cũng rất bình thường, vừa nhìn đã biết là người không có tiền, vì vậy bảo vệ này mới cố ý làm khó bọn họ.
Thấy hắn không nói lý, Từ Tử Yên muốn xuống xe nói với hắn, Ngô Bình lại nói: “Không cần quan tâm đến hắn”.
Nói xong, anh lái xe chắn ngang lối vào, dù là xe đi vào hay đi ra cũng bị chặn lại.
Bảo vệ thấy anh dám làm như vậy, lập tức tức giận quát: “Anh muốn làm gì?”
Ngô Bình cũng không quan tâm hắn, lấy điện thoại ra lướt xem video.
Rất nhanh đã có xe đi ra, nhưng lối ra vào lại bị đầu xe chặn lại, không thể đi ra, tài xế không ngừng bấm còi.
Đồng thời, cũng có xe muốn đi vào, là một chiếc xe sang mấy trăm vạn, cũng bị đuôi xe Ngô Bình chặn lại không vào được.
Bảo vệ vừa nhìn đã hoảng, hắn chỉ là bảo vệ, mỗi tháng tiền lương ba nghìn, ngay cả bảo hiểm các loại và nhà đều không có. Chỉ vì trong tay có chút ít quyền lực nên mới dám làm khó dễ người mà hắn nghĩ là bình thường.
“Anh mau dời xe đi đi!”. Hắn tức tối rống lớn.
Ngô Bình vẫn không quan tâm đến hắn, tiếp tục lướt mạng.