Thế là Ngô Bình bước đến kiểm tra thì thấy một cô gái mười sáu, mười bảy tuổi đang đứng trước cửa, cô ta đang cầm một hộp đựng thức ăn. Hộp đứng thức ăn này cao hơn cái lúc nãy của Ngô Bình hai tầng, hơn nữa cũng tinh xảo và lớn hơn. Cô gái này vô cùng xinh đẹp, yêu kiều, khí chất cũng khá ổn.  

 

Cô gái nhìn Ngô Bình hỏi: “Anh là công tử Lý Huyền Bình nhỉ, tôi đến đưa cơm cho anh”.  

 

Ngô Bình sửng sốt hỏi: “Thế lúc nãy cũng có một hộp đựng thức ăn được đặt ở đây là của ai?”  

 

Cô gái nói: “Đó là cơm tối dành cho linh khuyển trong vườn thuốc”.  

 

Sắc mặt Ngô Bình khá khó coi, đồ ăn cho chó thì sao còn phải đựng trong hộp thức ăn, bệnh à!  

 

Cô gái mỉm cười đưa hộp thức ăn cho anh nói: “Công tử, sau này tôi sẽ thường xuyên mang cơm đến cho anh”.  

 

Ngô Bình chuyển đề tài hỏi: “Sao cô không vào vườn thuốc?”  



 

Cô gái vội xua tay: “Đây là vườn thuốc của lão tổ, không được cho phép thì không thể vào trong, nếu không sẽ bị phạt rất nặng”.  

 

Ngô Bình ngây người, mình chạy vào trộm thuốc cũng có chuyện gì đâu, ngược lại người ở đây lại không dám vào?  

 

Anh hỏi: “Cô là đệ tử nữ của Thái Chân Môn?”  

 

Cô gái nói: “Tôi cũng không được xem là đệ tử của Thái Chân Môn, chỉ là hoa nô được đào tạo ở viện Hoa Nô, chủ yếu phục vụ cho các đệ tử”.  

 

Ngô Bình “ồ” một tiếng: “Cảm ơn nhiều nhé”.  

 

Lúc anh xoay người đi, cô gái vội nói: “Công tử, tôi tên là Băng Ngọc”.  

 

Ngô Bình: “Ừ, tôi nhớ rồi”.  

 

Anh cầm hộp thức ăn quay vào phòng thì không thấy con chó đen đâu nữa, trong phòng lại có thêm một người thanh niên đồ đen, trông cũng khoảng hai mươi tuổi, thân hình cường tráng đang ăn thức ăn trong hộp đồ ăn.  

 

“Anh là ai?”, Ngô Bình hỏi.  

 

Người đàn ông đồ đen nói: “Cơm này là chuẩn bị cho tôi”.  

 

Ngô Bình sửng sốt, lại nhìn người đàn ông đó nói: “Hóa ra anh là con chó đen đó”.  

 

Người đàn ông đồ đen: “Ba mươi năm trước tôi đã tu luyện thành hình người, trông coi vườn ở đây”.  

 

Ngô Bình cảm thấy lạ bèn hỏi: “Nếu anh đã trông coi bảo vệ vườn thuốc thì sao hôm đó còn để mặc tôi vào hái thuốc?”  

 

Người đàn ông đồ đen: “Lão tổ đã phát hiện ra anh từ lúc anh nằm sấp ở bên ngoài rồi. Lão tổ nói anh có thể tìm thấy linh dược trong đám cỏ dại nên cũng một chút bản lĩnh, vì thế dặn dò tôi cứ mặc kệ anh”.  

 

Ngô Bình: “Hóa ra sư tôn đã phát hiện ra tôi từ trước à. Này, biết trước như thế tôi đã đi thẳng vào rồi, cũng không cần đợi đến tối”.  

 

Người đàn ông đồ đen: “Tư chất của anh rất tốt, nếu không lão tổ cũng sẽ không nhận anh làm đồ đệ”.  

 

Anh ta ăn rất nhanh, chỉ một lát đã bỏ đũa xuống, lau miệng hỏi: “Trước đây anh đọc sách đan có hiểu không?”  

 

Ngô Bình: “Có gì khó hiểu đâu, nhưng có vài cách nhìn nhận là sai, mấy thầy luyện đan đó nghĩ quá đơn giản rồi”.  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play